Rất nhanh Lâm Tiếu đã biết chuyện gì đã xảy ra, một học sinh nam của lớp hai đã ngất xỉu.
Bạn nam bị ngất xỉu tỉnh lại rất nhanh, được thầy giáo đỡ tới phòng y tế.
Mà đây không phải là học sinh duy nhất ngất xỉu trong ngày hôm nay. Không biết có phải vì phải huấn luyện quân sự liên tục mất ngày nên học sinh kiệt sức hay không mà hôm nay trên sân thể dục đã có bốn năm học sinh bị ngất.
Giữa trưa lúc đang ăn cơm ở nhà ăn, mọi người bàn tán sôi nổi, ai cũng sợ hãi.
Chu Tuệ Mẫn hỏi Lâm Tiếu: "Lúc huấn luyện quân sự, cậu có thấy chóng mặt không?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không có."
Chu Tuệ Mẫn: "Tớ bị chóng mặt một lần." Vào ngày sau ngày học đứng nghiêm, nhưng Chu Tuệ Mẫn đã khỏe lại rất nhanh.
Lâm Tiếu lo lắng nói: "Nếu cậu lại bị chóng mặt, phải nhanh chóng giơ tay lên nói."
Cô nghe nói lớp năm có một bạn nữ ngất xỉu, lúc đó bạn học ở đằng sau né sang một bên theo bản năng, bạn nữ đó té xuống, phần sau đầu đập xuống đất, bị sưng rất to.
Bạn học sinh ấy được được đưa tới phòng y tế trước, sau khi bác sĩ trường biết được tình huống, nói chủ nhiệm lớp liên lạc với phụ huynh, còn muốn đưa bạn ấy đến bệnh viện lớn để kiểm tra.
Đây là trường hợp ngất xỉu đáng sợ nhất mà Lâm Tiếu từng nghe.
Khi buổi huấn luyện quân sự chiều mới bắt đầu, tất cả huấn luyện viên đều được gọi đi họp, các lớp được nghỉ ngơi tại chỗ trên sân thể dục.
Hai mươi phút sau, các thầy bước nhanh trở về.
Huấn luyện viên Vương nói với mọi người: “Nếu cảm thấy chóng mặt thì phải ngồi xổm xuống ngay, bạn nào nhìn thấy bên cạnh mình có người ngồi xổm thì phải giơ tay báo cáo giúp bạn.”
Sau đó số lượng lớp tranh giành bóng râm với Lâm Tiếu đã tăng lên.
Bây giờ lớp nào cũng đang luyện tập bước đều, đến khi được nghỉ sẽ đến dưới bóng râm.
Thật ra các huấn luyện viên không quá lớn tuổi, trông có vẻ còn không lớn bằng anh trai của Lâm Tiếu, việc tranh giành bóng râm dường như đã trở thành một loại trò chơi của các huấn luyện viên. Khi vị trí dưới tán cây không còn nữa, lập tức các huấn luyện viên sẽ chỉ đạo học sinh lớp mình đi giành.
Lâm Tiếu nhận ra lớp của mình không giành được bóng râm.
Nhưng mà việc huấn luyện đã nhẹ nhàng hơn, không chỉ lớp của Lâm Tiếu, mà những lớp khác cũng vậy, những ngày trước việc huấn luyện của các lớp khác quá nghiêm túc nên cảm giác nhẹ nhàng còn rõ ràng hơn.
Huấn luyện viên Vương thở dài: "Thể lực của mấy đứa nhóc các em quá kém, mới hoạt động một chút đã chóng mặt, thầy không dám huấn luyện các em luôn."
Ba ngày đầu của kỳ huấn luyện quân sự rất gấp gáp, ba ngày sau lại nhẹ nhàng, cứ như vậy cho tới ngày tổng kết.
Lâm Tiếu bước đều trong đội ngũ, đi qua trước đài chủ tịch, hô: "Chào hiệu trưởng."
Kỳ huấn luyện quân sự đã kết thúc như vậy.
Về đến nhà Lâm Tiếu ăn hai cây kem, mẹ nói với cô: "Kem trong tủ lạnh đã hết rồi, từ ngày mai con không được ăn nữa."
Lâm Tiếu tiếc nuối: "Hả? Không được mua thêm kem ạ?"
Lữ Tú Anh: "Không cho mua nữa, con ăn nhiều quá rồi."
Lâm Tiếu vừa ôm vừa vuốt lông Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng, mày không được ăn kem nữa. Tao còn chưa có mà ăn, không thể cho mày liếm ké được rồi."
Trong lúc Lâm Tiếu đang buồn rầu thì anh trai về nhà, đứng ngoài cửa phòng trộm, gọi: "Tiếu Tiếu mở cửa cho anh nào."
Lâm Tiếu: "Anh không mang chìa khóa à?"
Lâm Dược Phi: "Nhanh lên, anh đang xách đồ. Nếu em không ra mở cửa, anh không cho em ăn món anh đang cầm đâu."
"Em ra đây." Lâm Tiếu lập tức chạy như bay tới cửa, cúi đầu nhìn anh trai đang cầm cái gì: "Bánh kem!"
"Anh hai, sao anh lại mua bánh kem vậy?" Lâm Tiếu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi.
Lâm Dược Phi cười tươi: "Công ty vừa nhận được một đơn hàng lớn, trong đó có một phần công lao của em."
Lâm Tiếu không hiểu gì, có cái gì của cô cơ?
"Vì lần trước anh mời khách ăn cơm."
Lâm Dược Phi đã theo đuổi đơn hàng lớn này từ lâu, lần trước lúc mở tiệc đãi khách, đương nhiên không thể bỏ qua đối tác mà mình đang đàm phán nên Lâm Dược Phi đã mời họ tới.
Không ngờ là trong bữa ăn đó, đối tác cảm thấy công ty của Lâm Dược Phi có tiềm lực kinh tế mạnh, ngoài ra, điều mà người đó đánh giá cao là tình yêu của ông chủ dành cho người nhà và rất coi trọng việc giáo dục.
Đối phương cũng là người như thế, cảm thấy nếu làm ăn cùng một người như vậy thì sẽ rất tốt, cuối cùng đã giao dự án lớn này cho công ty của Lâm Dược Phi.
Đối với Lâm Dược Phi, đây là một niềm vui bất ngờ.
Lúc mời người nọ ăn cơm, anh hoàn toàn không ngờ một bữa cơm có thể mang đến một dự án lớn như thế.
Lâm Dược Phi vui vẻ bế em gái lên cao: “Em đúng là ngôi sao may mắn của nhà ta.”