Chu Tuệ Mẫn còn hơi do dự: "Nhỡ đâu gặp phải từ không tra được thì làm sao bây giờ?"
Lâm Tiếu nói: "Vậy thì dùng cái của tớ mà tra." Dù sao hai người bọn họ cũng ngồi cùng bàn.
"Vậy quyển này đi." Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn mỗi người mua một quyển từ điển tiếng Anh. Sau khi rời khỏi tiệm sách, Dư Chiêu Chiêu đưa tay chỉ về cửa hàng bên cạnh: "Cửa tiệm này chính là cửa hàng băng đĩa, bên trong có băng ghi âm và băng ghi hình cũng có thể thuê được."
Thế nhưng trưa nay các cô đã không kịp đi dạo nữa.
"Sắp lên lớp rồi, chúng ta về phòng học trước đi."
Quả nhiên, Lâm Tiếu vừa mới trở về phòng học không bao lâu, chuông vào lớp liền vang lên.
Buổi chiều tiết đầu tiên là giờ tiếng Anh, vừa hay Lâm Tiếu có thể xem thử <Đại từ điển Anh Hán> mới mua của mình rồi!
Gặp từ nào không biết trong sách giáo khoa, Lâm Tiếu liền mở từ điển ra tra, sau đó viết nghĩa tiếng Trung lên sách.
Sau khi tra được hai từ, Lâm Tiếu cầm cuốn từ điển tiếng Anh cồng kềnh bỏ vào trong ngăn bàn, lật từ điển quá phiền phức, trực tiếp mở bảng từ mới phía sau sách giáo khoa ra xem vẫn thuận tiện hơn.
Có gì đợi sau này gặp phải những từ không có trong bảng từ, cô sẽ tra từ điển sau.
Giáo viên tiếng Anh trong lớp Lâm Tiếu họ Lưu, giáo viên Ngữ văn cũng họ Lưu. Giáo viên Ngữ văn và giáo viên chủ nhiệm Dương trông trạc tuổi nhau, còn giáo viên tiếng Anh thì chỉ mới ở độ tuổi teen.
Vì vậy, các bạn cùng lớp gọi cô giáo dạy môn Ngữ văn là cô Đại Lưu, còn cô giáo dạy tiếng Anh được gọi là cô Tiểu Lưu.
Tóc cô Tiểu Lưu rất dài, uốn xoăn lọn to, mỗi ngày lại mặc một chiếc váy khác nhau. Trong lớp có bạn học tò mò không biết có hôm nào đó cô Tiểu Lưu sẽ mặc lại quần áo đã từng mặc không, từ ngày này qua ngày khác, cho đến nay vẫn chưa thấy trùng lại.
Trong tủ quần áo của cô Tiểu Lưu có bao nhiêu chiếc váy đã trở thành một bí mật khiến các bạn học tò mò không thôi.
Cô Tiểu Lưu trong lớp học có một thói quen, khi cô ấy gọi các bạn cùng lớp lên trả lời câu hỏi thì thường thích "lái tàu hỏa".
Nghĩa là chọn một dãy các bạn học, từ trước đến sau lần lượt đứng lên trả lời câu hỏi. Khi đọc từ mới, mỗi người đứng dậy đọc một từ, còn khi đọc văn bản, mỗi người đứng lên đọc một câu.
Sau khi các bạn học phát hiện ra quy luật này, miễn là cô Tiểu Lưu không chọn dãy của mình thì có nghĩa là đã tạm thời an toàn.
Lớp học tiếng Anh được sắp xếp thành tiết học đầu tiên trong buổi chiều, đó cũng là lúc các bạn học buồn ngủ nhất, quạt trần trên đầu quay vòng vòng, trong lớp học thổi tới từng cơn gió nóng bức.
Cô Tiểu Lưu gọi một dãy bạn học lên trả lời câu hỏi, các bạn học khác có thể thả lỏng, rất nhanh đã có người gật lên gật xuống như gà con mổ thóc.
Cô Tiểu Lưu nhìn thấy thế thì phàn nàn: "Cô thật sự không hiểu phòng giáo vụ sắp xếp thời khóa biểu kiểu gì, tại sao lại xếp ngay tiết tiếng Anh của cô vào giờ học đầu tiên buổi chiều chứ."
"Nào, để cô giúp các em tỉnh táo lại một chút."
"Tất cả mọi người lấy sách tiếng Anh ra, chúng ta cùng nghe chép chính tả lại các từ vựng trong giờ học đầu tiên."
Cô Tiểu Lưu vừa dứt lời, trong lớp lập tức phát lên tiếng kêu rên, mọi người thật sự tỉnh táo trở lại luôn!
Hôm trước và hôm trước nữa, bài tập về nhà của cô Tiểu Lưu đều có phần học thuộc lòng từ vựng, nhưng hôm qua thì không có, lần gần đây nhất Lâm Tiếu học thuộc từ mới đã là ngày hôm trước rồi!
Cô vội vàng mở bảng từ phía sau sách tiếng Anh ra, nhanh chóng xem lướt qua các từ trong bài học đầu tiên.
"Cất hết sách vở vào đi." Cô Tiểu Lưu nói.
Cô Tiểu Lưu bắt đầu đọc chính tả: "Khuôn mặt, bag, ong mật..."
Vậy mà cô Tiểu Lưu lại đọc cả tiếng Trung lẫn với tiếng Anh xen kẽ, có từ đọc tiếng Trung, có từ đọc tiếng Anh!
Lâm Tiếu kinh hồn bạt vía viết vào quyển sổ, trước kia cô chưa từng viết chữ cái tiếng Anh, viết không được thành thạo lắm, cây bút máy trong tay chuyển động không theo sai bảo.
Cũng may Lâm Tiếu cuối cùng cũng viết hết được, cô Tiểu Lưu cũng không thu sổ mà là để cho bạn cùng bàn tráo đổi rồi phê bình lẫn nhau.
"Phù..." Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.