Lý Dương Trạch nhìn thấy giáo thể dục làm như vậy thì cũng hối hận vì đã không nhờ thầy thể dục cũng kiểm tra một lượt giúp các bạn nam sinh.
Tuy nhiên, thời gian không còn kịp nữa, chuông tan học đã vang lên.
"Thầy ơi, giờ giáo dục thể chất tuần tới thầy có so sánh các bạn nam trong lớp chúng em được không ạ?" Lý Dương Trạch hỏi.
Giáo viên thể dục hỏi: "Hai tiết thể dục tuần sau các em không phải luyện tập trận hình ô vuông sao?"
Lý Dương Trạch nhất thời ỉu xỉu: "Đúng ạ."
Trận hình ô vuông tiến vào hội thao cũng rất quan trọng, trong kỳ huấn luyện quân sự chỉ có so sánh giữa các lớp 7 với nhau, đi đều trận hình ô vuông ở hội thao sẽ là để tất cả các lớp trong trường chứng kiến. Nếu lớp của mình đi không tốt, vậy thì sẽ rất xấu hổ.
"Đành cứ phải luyện trận hình ô vuông vậy." Lý Dương Trạch tiếc nuối không thể không lựa chọn được, trận hình ô vuông vẫn quan trọng hơn.
Buổi chiều tự học, khi cô Dương đi vào trong lớp, Lâm Tiếu và Lý Dương Trạch cùng mang đơn đăng ký hội thao đến cho cô Dương.
Cô Dương nhận lấy xem một lần, biểu cảm có hơi bất ngờ: "Tất cả đều đăng ký đầy đủ? Cả các nữ sinh cũng đã đăng ký kín rồi à?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Đều đã đăng ký đủ ạ."
Cô Dương hàng năm đều làm giáo viên chủ nhiệm, từng dẫn dắt rất nhiều lứa học sinh, mỗi khi tổ chức hội thao đều để cho cán bộ lớp phụ trách việc đăng ký hạng mục trước, sau đó lúc nào cán bộ lớp nộp đơn đăng ký lên kiểu gì cũng có một số chỗ để trống.
Thường thì đơn đăng ký của các học sinh nữ sẽ còn trống nhiều hơn một chút, hạng mục càng khó thì lại càng không có ai tham gia.
Các cán bộ lớp trước đây đều sẽ khó xử nói với cô rằng trong lớp thật sự không tìm được bạn học nào đăng ký, sau đó cô Dương lại làm công tác sắp xếp một chút, đôi khi tự mình chọn người, cũng có những lúc nhờ giáo viên thể dục tới chọn giúp, đối diện với giáo viên thì học sinh sẽ nghe lời hơn.
Nhưng hiện tại đơn đăng ký trong tay cô Dương thế mà đã đầy đủ hết, ngay cả hạng mục 1500 mét nữ sinh cũng được đăng ký đầy đủ.
Cô Dương đầy kinh ngạc nói: "Học sinh trong lớp chúng ta tích cực như vậy sao?"
Theo kinh nghiệm của cô Dương, lớp nào càng học tốt thì về vấn đề hội thao sẽ càng ngược lại không tích cực được thế, văn võ sẽ khó song toàn mà.
Lâm Tiếu gật đầu: "Vâng, mọi người đều rất tích cực ạ."
Vừa nghe giáo viên thể dục nói phải chạy một vòng 1500 mét trong giờ giáo dục thể chất, lập tức có bạn học giơ tay lên đăng ký.
Cô Dương thật sự cho rằng học sinh lớp mình năm này đặc biệt tích cực, nhận lấy đơn đăng ký: "Vất vả cho các em rồi."
Đơn đăng ký các môn thể thao được nộp lại cho giáo viên thể dục, sau đó từ các thầy cô giáo thể dục sẽ bắt đầu tổng hợp lại. Khi cô Dương đi nộp đơn, thầy Trương mới nói với cô: "Lớp trưởng nhỏ trong lớp cô rất có năng lực đó."
Lúc này cô Dương mới biết, Lâm Tiếu đã đến nhờ thầy giáo Trương giúp đỡ.
Lúc trước đúng là cô đã không nhìn lầm mà, Lâm Tiếu quả thật không những không sợ giáo viên, còn chủ động giao tiếp với các thầy cô nữa.
Thầy Trương khen ngợi: "Lớp trưởng lớp cô nói chuyện rất có trật tự, rất thông minh đó."
Đầu tiên nói mình muốn làm gì, sau đó liền giải thích nguyên nhân.
Rất nhiều học sinh mà thầy Trương từng gặp đều sẽ giải thích nguyên nhân trước, sau cùng mới nói ra việc mình muốn làm, nghe cực kỳ mệt mỏi.
Cô Dương cười nói: "Không ngờ tới lớp trưởng lớp tôi lại trực tiếp tìm thầy, bù lại thì chủ nhiệm lớp như tôi lại rảnh việc hơn."
Buổi chiều tan học, các bạn học nhao nhao xách cặp sách đi ra khỏi lớp, còn Lâm Tiếu tạm thời chưa thể đi được.
Hôm nay đến lượt nhóm của cô làm trực nhật.
Lý Dương Trạch và Lâm Tiếu cùng một nhóm, cậu bé rất cao lớn nên phụ trách lau bảng đen.
Lâm Tiếu nhìn thấy Lý Dương Trạch lom khom đi qua phía bên cạnh mình, vừa đi còn vừa nhìn cô.
"Lý Dương Trạch, tại sao cậu lại đi đứng như con khỉ đột thế?" Lâm Tiếu khó hiểu hỏi.
Lý Dương Trạch đứng thẳng lên, khiếp sợ nhìn về phía Lâm Tiếu: "Như thế cậu còn có thể nhận ra tớ không?"
Lâm Tiếu: “... À?”
Lý Dương Trạch: "Hôm nay không phải cậu nói, cậu có thể nhận ra tớ là bởi vì tớ là người cao nhất trong lớp sao?" Lần đầu tiên cậu biết được Lâm Tiếu là một bạn học không nhớ nổi khuôn mặt của người khác liền muốn thử nghiệm một chút, nếu mà mình trở nên thấp bé liệu Lâm Tiếu Còn có thể nhận ra mình hay không.
Lâm Tiếu: "... Không phải đâu."
Ban đầu đúng là cô nhận ra Lý Dương Trạch dựa vào chiều cao nhưng bây giờ đã sớm nhớ mặt rồi.
Hơn nữa chẳng lẽ khom lưng thì sẽ không nhìn ra được chiều cao sao? Lâm Tiếu không hiểu Lý Dương Trạch đang làm gì nữa.
Lý Dương Trạch lập tức từ khỉ đột biến thành con người đứng thẳng dậy, nhanh như chớp chạy từ trong phòng học ra ngoài.
Vừa rồi chắc chắn là cậu bị chập mạch mất rồi!