Sáng sớm ngày hội thể thao, Lâm Tiếu vừa thức dậy đã phát hiện bên ngoài trời âm u.
Vẻ mặt Lâm Tiếu lo lắng: “Mẹ, hôm nay sẽ mưa sao?”
Nếu như trời mưa thì hội thể thao sẽ không được tổ chức.
Lữ Tú Anh: “Dự báo thời tiết không có mưa.”
Bà liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng trời hôm nay rất nhiều mây, không thể đoán được.”
Lâm Tiếu ra khỏi nhà với vẻ mặt buồn rầu, cầm theo chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi lên xe của anh trai. Cô đã tập luyện rất vất vả, còn tập trận hình ô vuông trong hai tiết thể dục, hi sinh thời gian hoạt động tự do vui vẻ.
Mọi người đã chuẩn bị rất lâu vì hội thể thao, nếu như không thể tổ chức thì thật đáng tiếc.
May mắn, khi Lâm Tiếu bước vào trường, trời vẫn nhiều mây như cũ, nhưng cũng không mưa.
Cô đi trên sân thể dục với chiếc cặp rung rinh sau lưng, vậy mà hội thể thao của trường cấp hai tổ chức lại không cho mang đồ ăn vặt.
Khi Lâm Tiếu nghe giáo viên nhấn mạnh kỷ luật này, cô thật sự không dám tin vào tai của mình, chẳng phải điều vui nhất trong hội thể thao chính là ngồi trên ghế đẩu nhỏ, cùng bạn học ăn đồ ăn vặt và tán gẫu sao.
Hội thể thao không cho phép ăn đồ ăn vặt thì còn tính gì là hội thể thao nữa.
Nhưng mà, hội thể thao ở trường trung học số một nghiêm ngặt như vậy đấy, cô Dương nói bất kì ai bị bắt được vì mang đồ ăn vặt sẽ phải trực nhật một tuần, còn nói khu vực lớp học trên sân thể dục trong thời gian tổ chức hội thể thao không được có bất kì rác rưởi nào.
Về phương diện này cũng sẽ có giáo viên kiểm tra và cho điểm, vệ sinh khu vực lớp học như thế nào cũng cần cộng vào trong tổng điểm, điểm vẫn còn không ít
Nếu chuyện vệ sinh kéo chân, có thể có vài vận động viên sẽ đổ mồ hôi vô ích.
“Mọi người tự mang túi đựng rác của mình, có rác gì thì vứt vào trong túi rác của mình. Cán sự lớp chú ý, xem dưới đất có rác thì nhanh chóng nhặt lên.”
Cho nên, hôm nay Lâm Tiếu có một hội thể thao, không những không thể ăn đồ ăn vặt, mà còn phải nhặt, rác, rưởi.
Trời ơi, vẫn là học tiểu học vui, học sinh cấp hai thật khó.
Chiếc cặp sách không có đồ ăn vặt của Lâm Tiếu trống rỗng, bên trong chỉ có một hộp bút và một quyển sổ. Cô đeo theo cặp sách, tìm khu vực lớp học trên sân thể dục mà cô Dương nói với bọn họ ngày hôm qua.
“Lâm Tiếu!” Lý Dương Trạch vẫy tay với Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nhìn thoáng qua đã thấy cậu bé, trong khu vực lớp bảy, chiều cao của Lý Dương Trạch như vịt giữa đàn gà (rất nổi bật).
Lâm Tiếu đi đến khu vực lớp mình, phát hiện đã có không ít bạn học đến rồi, cô còn nhìn thấy hai người bạn cùng lớp ngày thường đều sát giờ chuông reo mới đến, hôm nay lại đặc biệt đến sớm.
“Cô Dương.” Sau khi hầu hết học sinh tập trung đông đủ, cô Dương cũng đến. Hôm nay là lần đầu tiên cô Dương không mặc âu phục và váy, mà là mặc một bộ đồ thể thao màu xám, giày da trên chân cũng được thay bằng giày thể thao.
“Đặt cặp sách ở trên ghế, đi ra sân thể dục xếp hàng đi.”
Học sinh ào ào chạy đi, cô Dương cau mày nhìn những chiếc ghế nằm rải rác trên đất: “Quay lại, sắp xếp ghế ngăn nắp rồi đi.”
Mọi người bị gọi lại xếp ghế, xếp ghế sao cho thẳng hàng thẳng lối.
Lâm Tiếu cảm thấy cô Dương và mẹ có chút giống nhau, mẹ đặc biệt không thể chịu được sự không sạch sẽ, cô Dương đặc biệt không chịu được sự không ngăn nắp.
Nhìn thấy bài tập không ngay ngắn, cô Dương sẽ phát lại và bảo học sinh viết lại. Sau hai lần việc này xảy ra , học sinh đều đặc biệt nghiêm túc khi viết bài tập toán.
Lâm Tiếu thầm nghĩ, may là trong lớp cấp hai không có học sinh nào giống như Viên Kim Lai, nếu như cô Dương gặp phải Viên Kim Lai, vậy thì phải làm sao chứ.
Sau khi mọi người sắp xếp ghế ngay ngắn, liền chạy đi xếp hàng.
Thứ tự xếp hàng từ lớp bảy đến lớp chín, số lớp xếp từ nhỏ đến lớn.
Cũng có nghĩa là chút nữa đi trận hình ô vuông, lớp 7A1 của Lâm Tiếu là lớp đi đầu.
Dư Chiêu Chiêu lấy một chiếc túi bóng lớn, phát cho mỗi học sinh một lá cờ đỏ nhỏ. Ý tưởng này là cô bé đề ra, khi xếp hàng đi ngang qua sân khấu, mọi người cùng nhau giương cao lá cờ đỏ, cờ đỏ cũng là của Dư Chiêu Chiêu, không biết nhà cô bé lấy ở đâu ra nhiều cờ đỏ như vậy.
Khi tập duyệt, mọi người đều đã tập luyện qua, Dư Chiêu Chiêu sợ mọi người làm mất cờ đỏ, sau khi tập duyệt thì thu lại, hôm nay lại phát.
Lâm Tiếu không có cờ đỏ, thứ cô phải cầm so với cờ đỏ còn to hơn nhiều, bảng hiệu đề tên lớp 7A1.
Lâm Tiếu đứng ở đầu hàng, tạm thời đặt tấm bảng hiệu bằng gỗ xuống đất, đợi đến khi đi trận hình ô vuông, cô sẽ giơ tấm biển gỗ lên cao.
Trong lần luyện tập trước, một tiết thể dục mà nâng bảng hiệu mấy lần vòng quanh sân thể dục, cánh tay của Lâm Tiếu rất đau nhức. Nếu như không phải mỗi ngày phải dắt Tiểu Hoàng đi dạo, nói không chừng cô thật sự không kiên trì nổi.
May mắn, nghi lễ tham gia hội thể thao chính thức, chỉ cần đi một vòng quanh sân thể dục.
Có giáo viên đi lên đài chủ tịch thử tiếng: “Alo, alo alo…” , sau đó âm nhạc lại được mở lại.
Nhạc mở được một hồi lại dừng.