Hội thể thao trường trung học cơ sở và trung học phổ thông được tổ chức riêng biệt, hôm nay trường trung học cơ sở tổ chức một hội thể thao khí thế ngút trời trên sân thể dục, bên trung học phổ thông vẫn học bình thường.
Lâm Tiếu chạy một mạch đến trường trung học phổ thông, tiếng ồn ào trên sân thể dục càng ngày càng xa. Cô thở hổn hển đứng trước cửa văn phòng trường trung học phổ thông: "Cô Giang, xin hỏi cô Giang có ở đây không?"
Một nữ giáo viên khuôn mặt có chút giống Dư Chiêu Chiêu quay đầu lại: “Là tôi.”
Lâm Tiếu: “Em là bạn cùng lớp của Dư Chiêu Chiêu, cậu ấy bảo em đến tìm cô.”
Biểu cảm của cô Giang ngay lập tức thay đổi: “Dư Chiêu Chiêu bị thương trong hội thể thao sao?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không bị thương ạ.” Cô đi lại gần cô Giang hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Kỳ kinh nguyệt của Dư Chiêu Chiêu đến, làm bẩn quần cậu ấy.”
Cô Giang khi nghe thấy Dư Chiêu Chiêu không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Lâm Tiếu: “Cảm ơn em, bạn học sinh.”
Cô Giang mở tủ trong văn phòng, lấy ra một gói băng vệ sinh, lại tìm một chiếc áo sơ mi của mình, hỏi Lâm Tiếu: “Bây giờ Chiêu Chiêu đang ở đâu?”
Lâm Tiếu: “Ở trong nhà vệ sinh nữ của tòa nhà dạy học, em dẫn cô qua đó.”
Lâm Tiếu đi trước dẫn đường, không dám đối mặt với cô Giang, cô Giang trông có vẻ rất nghiêm khắc, Lâm Tiếu cảm thấy cô Dương chủ nhiệm của trường cấp hai đã là một giáo viên rất nghiêm khắc rồi, nhưng cô Giang dường như còn nghiêm khắc hơn nhiều so với cô Dương.
Cô Giang đối xử với Lâm Tiếu rất khách sáo, đến cửa nhà vệ sinh, cô lại lần nữa cảm ơn Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn.
Mẹ của Dư Chiêu Chiêu đến giải cứu cô bé rồi, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn liền rời đi trước. Hai người chạy ra khỏi tòa nhà giảng đường, Chu Tuệ Mẫn vỗ vỗ ngực: “Mẹ của Dư Chiêu Chiêu trông có vẻ rất nghiêm khắc.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy giống như cậu.”
Dư Chiêu Chiêu sẽ sợ mẹ mình chứ?
Dẫu sao thì, Lâm Tiếu khi đối mặt với mẹ của Dư Chiêu Chiêu đến cả thở mạnh cũng không dám.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn trở lại khu vực lớp học trên sân thể dục, tình cờ gặp cô Dương, cô Dương hỏi bọn họ đã ở đâu.
Lâm Tiếu: “Bọn em đi nhà vệ sinh.”
Cô Dương xua xua tay, bảo bọn họ ngồi lại ghế của mình.
Hội thể thao sắp kết thúc, cô Dương nói với Lâm Tiếu: “Hôm nay, bản thảo phát thanh mà lớp chúng ta đưa ra, không được đài phát thanh chọn nhiều. Cô vừa nói với cả lớp, bảo cả lớp hôm nay về nhà viết lại bản thảo phát thanh khác, ngày mai em thu lại, giao cho đài phát thanh.”
Cô Dương căn dặn: “Ngày mai đừng nộp hết một lượt, nhiều cái nộp một lượt sẽ dễ bị bỏ lại chẳng buồn ngó tới. Lanh lợi một chút, nộp luân phiên, xem xem khi nào bản thảo phát thanh ít nhất, khi đó nộp sẽ dễ được chọn.”
Lâm Tiếu gật đầu, hóa ra nộp bản thảo cho đài phát thanh cũng có nhiều thứ cần chú trọng như vậy.
Cô cảm thấy đài phát thanh làm như vậy có chút không công bằng, hóa ra bản thảo do đài phát thanh lựa chọn chưa chắc đã là xuất sắc nhất, có khi chỉ là gặp cái nào thì đọc cái đó.
Hội thể thao ngày đầu tiên kết thúc, mọi người thu dọn ghế của bản thân rồi về nhà. Lâm Tiếu bước ra khỏi cổng trường, nhìn thấy mẹ cô đi xe đạp đến đón.
Ghế đẩu đặt vào giỏ trước của xe đạp, Lâm Tiếu nhảy lên ghế sau xe đạp: “Mẹ, đường về nhà xa như vậy, mẹ đạp xe chở theo con có mệt không?”
Lữ Tú Anh: “Không mệt, con nhẹ như vậy, mẹ chẳng cảm thấy gì cả.”
Hội thể thao hôm nay, Lâm Tiếu có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ: “Mẹ ơi, cả 800 mét và nhảy xa con đều không giành được danh hiệu nào, chạy 800 mét con còn về bét.”
Lữ Tú Anh vội vàng an ủi Lâm Tiếu: “Con nhỏ hơn 2 tuổi so với hầu hết các bạn khác, chạy chậm hơn một chút cũng là chuyện bình thường.”
Lâm Tiếu: "...!"
Cô quên mất chuyện này, nếu biết cô sẽ không báo danh chạy 800 mét.
“Mẹ, hôm nay Dư Chiêu Chiêu có kỳ kinh nguyệt, làm bẩn quần. Con giúp cậu ấy gọi mẹ, hóa ra mẹ cậu ấy là giáo viên trường trung học số một."
Lữ Tú Anh kinh ngạc: “Con biết kỳ kinh nguyệt là gì sao?” Từ trước đến nay, Lữ Tú Anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.
Lâm Tiếu: “Con biết, chị Tiểu Vân nói cho con.”
Lữ Tú Anh càng kinh ngạc: “Tiểu Vân nói với con lúc nào.”
Lâm Tiếu: “Khi chị Tiểu Vân đến nhà chúng ta lúc trước.”
Lữ Tú Anh không hiểu tại sao Thẩm Vân lại nghĩ đến việc nói chuyện này cho Lâm Tiếu.
Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà rất muộn, Lâm Tiếu đã ngủ mất rồi, lúc trước Lữ Tú Anh cũng đi ngủ sớm, nhưng hôm nay bà ngồi xem TV đợi Lâm Dược Phi. Mười một giờ tối, tất cả các chương trình trên tivi đều đã chiếu xong, trên màn hình tivi đã hiển thị các dải màu.