Lâm Tiếu lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa ra kết luận: “Nếu có người không thích em vì quần áo em mặc trên người thì em cũng sẽ không thích người đó.”
“Em cũng chẳng quan tâm xem người đó có thích em hay không.”
Lâm Dược Phi không ngờ em gái sẽ trả lời như thế, cô còn thông suốt hơn người lớn rất nhiều.
Có lẽ vì trong thế giới của trẻ con chỉ có đúng sai chứ không có lợi ích.
Lâm Dược Phi đưa tay đè đầu em gái lại, xoa rồi lại xoa, không nỡ thu tay.
Mỗi ngày Lâm Dược Phi đều phải qua lại với một số người anh không thích cho lắm, nhưng không những phải ăn mặc chỉn chu, mà còn phải ăn nói cư xử khéo léo đúng mực. Vì anh muốn kiếm tiền từ một số người đó, và còn muốn cùng một số người đó kiếm tiền cùng nhau.
Lâm Dược Phi xoa mái tóc bồng bềnh của em gái, cũng hiểu vì sao nhiều người lại thích sờ mèo vuốt chó như vậy, cảm giác sờ vào bộ lông thật sự chữa khỏi mọi phiền muộn.
Lâm Dược Phi khẽ thở dài: “Anh không làm được.”
“Anh sẽ cố gắng để cho em vẫn mãi như thế này.” Không cần thay đổi, không cần nhượng bộ.
Trời thu khô hanh, tóc của Lâm Tiếu bị tích điện kêu lách tách, mỗi sợi tóc đều dựng ngược lên.
Cô nhanh chóng giải cứu tóc mình khỏi móng vuốt của anh trai, hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói cái gì.
Cô nhúng ướt cái lược gỗ, sau đó chải mái tóc rối bù của mình nhưng tích điện vẫn chưa hết.
“Mẹ ơi.” Lâm Tiếu mở miệng kêu, Lâm Dược Phi biết cô sắp mách lẻo, vội nói: “Tiếu Tiếu, em mặc đồng phục đội thiếu niên Tiền Phong vào đi, anh chụp cho em một tấm.”
Quả nhiên Lâm Tiếu liền quên mất mách lẻo, đôi mắt lấp lánh, hoàn toàn bị chuyện chụp ảnh mê hoặc.
Khoác lên bộ đồng phục đội, đeo khăn quàng đỏ, chụp hình.
Lữ Tú Anh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai anh em cũng bật cười nói: “Được, để lát mẹ đến nhà dì Đỗ của các con mượn máy ảnh về.”
Lâm Dược Phi: “Mẹ mượn máy ảnh làm gì, chúng ta ra quán chụp.”
Cuối tuần anh được nghỉ, Lữ Tú Anh cũng được nghỉ ban ngày, một nhà ba người đi đến tiệm chụp ảnh.
Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ chọn lấy bộ đồ nào đẹp chút để chụp hình.”
Lữ Tú Anh nói: “Mẹ chọn đồ làm gì, không phải chụp ảnh cho Tiếu Tiếu sao?”
Lâm Dược Phi: “Đều chụp hết, chụp một tấm cho Tiếu Tiếu kỷ niệm em ấy gia nhập Đội thiếu niên Tiền Phong. Một tấm chụp ảnh gia đình cho một nhà ba người chúng ta.”
Lữ Tú Anh tiếc tiền, nhưng con trai đã đề nghị chụp ảnh gia đình nên bà cũng không nỡ từ chối.
Suy nghĩ một chút, một nhà ba người bọn họ còn chưa từng chụp ảnh gia đình.
Thật ra Lữ Tú Anh đã từng chụp ảnh gia đình rồi, nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước. Lúc đó chồng bà vẫn còn, trong nhà chưa có Tiếu Tiếu, Lữ Tú Anh với chồng và con trai trong một khung hình. Hồi trước tẩm ảnh vẫn được treo trong nhà, từ khi chồng mất bà nhìn lại thấy đau lòng nên đã lấy xuống cất trong album ảnh, để ở ngăn dưới cùng.
“Vậy chụp một tấm đi.” Lữ Tú Anh chọn cho mình một bộ quần đẹp, sau đó cũng chọn cho Lâm Tiếu một bộ.
Lâm Tiếu khó hiểu: “Không phải con mặc đồng phục đội Thiếu niên Tiền Phong chụp hình ạ?”
Lữ Tú Anh: “Chụp một tấm mình con mặc đồng phục đội, còn ảnh gia đình thì con mặc đồ của mình là được.”
Lữ Tú Anh bỏ lược vào túi, lát chụp ảnh nhất định phải chải lại đầu. Bà không muốn dùng lược bên ngoài, cũng không cho Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi dùng lược bên ngoài: “Không biết đã bao nhiêu người dùng rồi.” Dù sao thì không thể dùng trước mặt bà được.
Lữ Tú Anh tiếc nuối nói: “Nếu có thêm son thì tốt rồi, tô cho Tiếu Tiếu một chút sẽ càng xinh hơn.”
Trước khi chồng qua đời, Lữ Tú Anh từng có hai cây son. Một cây là khi bà kết hôn, em gái từ Thượng Hải về tặng. Một cây là khi Lâm Dược Phi được ba tuổi, chồng đi công tác mua cho bà, cả hai đều là màu đỏ.
Lữ Tú Anh cũng chỉ dùng có vài lần, bà cũng không có thói quen dùng son, nghĩ đến môi mà đỏ chót là thấy kỳ quặc.
“Giờ thì khác rồi, có nhiều màu son hơn xưa.” Lữ Tú Anh nói.
Các nữ công nhân trẻ tuổi thích làm đẹp trong xưởng đều tô màu son nhạt, nhìn rất tự nhiên.
Lữ Tú Anh không tô son, sau khi chồng mất, một mình bà phải nuôi hai đứa con, rất chú trọng không muốn bị người ta bàn tán, đến quần áo sặc sỡ cũng không mặc. Khi bà ngồi nghỉ trong xưởng, một nam đồng nghiệp ngồi đầu kia ghế, Lữ Tú Anh liền đứng lên rời đi.
Bà chìm vào hồi ức, Lâm Dược Phi cũng vậy.