Lâm Tiếu, Dư Chiêu Chiêu và Phương Kính Phàm cùng nhau xếp hạng, tổng điểm của Lâm Tiếu là 689 điểm.
“Có 688 điểm không?”
“Không có.”
“687”
“Không có.”
“Xếp thứ hai là Triệu Hiểu Long, 682 điểm.”
“Tiếp theo là 679”
“678 có không?”
Bốn người dựa theo số điểm từ cao đến thấp kiểm tra lại một lượt, căn cứ theo xếp hạng viết hết thành tích của tất cả các bạn trong lớp lên bảng vinh danh.
Khi nó được dán lên tường lớp học, các bạn lập tức đua nhau kéo đến xem như ong vỡ tổ.
Dư Chiêu Chiêu cầm một cuốn sách bìa cứng rất đẹp, đứng cạnh bảng vinh danh và chép từng điểm vào sổ giữa đám đông đang chen lấn xô đẩy.
Lâm Tiếu thấy lạ nói: “Cậu không cần phải chép đâu, lát nữa sẽ phát bài thi, trên bài thi sẽ có thành tích.”
Dư Chiêu Chiêu lắc đầu: “Không phải là thành tích của tớ, là thành tích của các bạn xếp trên tớ, tớ phải chép lại hết.”
Lần kiểm tra này Dư Chiêu Chiêu xếp thứ mười lăm của lớp.
Cô ấy phải chép hết thành tích của các bạn từ đứng thứ nhất đến thứ mười bốn lại.
Lâm Tiếu thấy thắc mắc khó hiểu: “Tại sao?”
Dư Chiêu Chiêu nói: “Ghi lại để so sánh.”
“Mẹ tớ bảo tớ làm thế, từ tiểu học tớ đã làm thế rồi.”
Tên mỗi bạn một hàng, thêm tên mình nữa, Dư Chiêu Chiêu viết tổng cộng mười lăm hàng.
Ở trước hàng thứ nhất viết tên Lâm Tiếu cô bé vẽ một ngôi sao năm cánh, trước tên của mình cũng vẽ một ngôi sao năm cánh, sau đó viết số điểm chênh lệch giữa các môn của bản thân với Lâm Tiếu ra.
“Cuốn sổ này tớ phải cầm về nhà cho mẹ tớ xem.” Dư Chiêu Chiêu giải thích.
Sau đó lại viết tiếp thành tích của bạn đứng thứ mười hai trong ba bạn đứng trước, sau đó cho vào trong một chiếc hộp dài đóng lại.
“Lần kiểm tra sau phải vượt qua ba bạn xếp trước mình trong lần này.”
Tất cả đều là yêu cầu của mẹ Dư Chiêu Chiêu, cô bé đã quen từ lâu.
Lâm Tiếu cau mày: “Thế nếu không vượt qua được thì sao?”
Dư Chiêu Chiêu: “Vậy thì phải viết bản kiểm điểm.”
Bài kiểm tra tháng đầu tiên khi lên cấp hai có ý nghĩa rất đặc biệt.
Bảng vinh danh được dán trên tường phòng học, các bạn tranh nhau lên trước chen lấn để xem thành tích của mình, có người vui, có kẻ buồn.
Có bạn nữ quay về chỗ ngồi của mình và khóc.
Có bạn nam loạt xoạt thu dọn đồ đạc trên bàn, dùng những hành động thô bạo để trút bỏ nỗi buồn trong lòng.
Tất nhiên cũng có những bạn thi tốt, sau khi nhìn thấy điểm trên bảng vinh danh và xếp hạng thì vô cùng vui mừng.
Lúc trước khi thi cô Dương dọa họ rất nhiều, đứng đầu ở tiểu học nhưng khi lên cấp hai có thể đứng bét lớp. Lâm Tiếu bị dọa cho phát sợ, bài kiểm tra tháng lần đầu tiên đã rất chăm chỉ ôn tập, hy vọng mình có thể đạt điểm trên trung bình, là lớp trưởng thì ít ra cũng phải nằm ở nửa trên của lớp chứ.
Chu Tuệ Mẫn cũng rất lo lắng, các bạn cùng lớp đều đến từ các trường tiểu học có tiếng, tiểu học Đường Giải Phóng, tiểu học Đường Dục Tài, nhắc đến thì hầu như ai cũng từng nghe qua. Chỉ có trường tiểu học của Chu Tuệ Mẫn không có tiếng tăm gì, trong lớp chỉ có một mình trường tiểu học của cô bé là chưa ai từng nghe.
Nói về quá trình học tập ở trường tiểu học, Chu Tuệ Mẫn nhận thấy rõ ràng là trường tiểu học của các bạn cùng lớp đều tốt hơn trường của bản thân cô bé.
Ở trường tiểu học cô ấy là đầu gà, lên đến cấp hai liệu có bị biến thành đuôi phượng hoàng không?
Cho đến hôm nay khi thành tích được công bố thì Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tiếu đứng đầu lớp, Chu Tuệ Mẫn cũng đứng thứ năm của lớp.
Hai người nhìn nhau cười, hóa ra cấp hai cũng không đáng sợ như lời cô Dương nói.
Lâm Tiếu đứng thứ nhất, điểm tối đa 700 điểm, cô đạt 689 điểm, bảy môn tất cả bị trừ có 11 điểm.
Bốn môn Toán, Sinh học, Địa lý, Lịch sử đều đạt điểm tối đa.
Sau khi tổng điểm của Lâm Tiếu được tính ra, các giáo viên trong văn phòng đều kinh ngạc, học sinh như thế này thật hiếm thấy.
“Cô Dương, cô lại gặp được một hạt giống tốt rồi.” Giáo viên trong văn phòng ngưỡng mộ nói. Môn nào điểm cũng tốt thế này, không học lệch một chút nào, học sinh như thế này thì giáo viên nào mà chả thích. Trong bảy môn thì có bốn môn đạt điểm tuyệt đối, ba môn còn lại cũng chỉ bị trừ có một điểm, tổng điểm cao đến giật mình.
“Tôi vẫn nhớ Lâm Tiếu là lớp trưởng lớp cô mà cô từng khen ngợi, lớp cô làm chủ nhiệm năm nay, lớp trưởng rất có năng lực. Như thế này là toàn năng rồi.”
“Tổng điểm của học sinh đứng đầu lớp các cô cũng rất cao đó thôi, tổng điểm của Lâm Tiếu cao như vậy, học sinh đứng đầu lớp cô chỉ kém con bé có 7 điểm, 682 điểm cũng rất giỏi rồi.”
Một giáo viên khác trong văn phòng nói: “Học sinh đứng đầu lớp cô Dương viết chữ cũng đẹp nữa.”
“Ồ, đẹp đến thế nào?”
“Cô Dương, bài thi môn Toán của lớp cô vẫn chưa phát chứ, tôi tìm bài thi của Triệu Hiểu Long cho cô Vương xem.”
Cô Dương gật đầu: “Ở trên bàn đấy, hình như ở ngay mấy bài đầu tiên thôi.