Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 637 - Chương 637.

Chương 637. - Chương 637. -

Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu cùng ở tổ A, cô bé nói: “Lần sau nhất định tớ sẽ thi điểm cao hơn.”

Dư Chiêu Chiêu cũng ở tổ A, cô bé cũng nói với Lâm Tiếu: “Chắc chắn tớ cũng sẽ tiến bộ, ít nhất nằm trong top 3.” Cô bé không muốn viết bản kiểm điểm vừa xấu vừa dài nộp cho mẹ nữa.

Cô Dương dùng phương pháp chia nhóm học tập quả thực phát huy tác dụng, ngay lập tức học sinh đều bị kích động tinh thần không chịu thua.

Cả ngày hôm nay, tiết học nào thầy cô cũng chữa bài kiểm tra.

Có lẽ xuất phát từ bản photocopy bài kiểm tra Toán của Lâm Tiếu được cô Dương dán bên cạnh bảng đen nên giờ ra chơi nào cũng có bạn đến mượn Lâm Tiếu bài kiểm tra các môn.

“Lâm Tiếu, cho tớ mượn bài kiểm tra môn Ngữ Văn của cậu xem chút được không?

“Lâm Tiếu, bài kiểm tra môn tiếng Anh của cậu ở chỗ bạn nào rồi?”

Bài kiểm tra các môn của Lâm Tiếu chỉ ở trong tay cô được một tiết, thầy cô chữa bài xong, vừa hết tiết là bị các bạn mượn đi ngay.

Các học sinh truyền cho nhau, Lâm Tiếu hoàn toàn không biết bài của mình trong tay ai, có bạn đến mượn cô, cô chỉ có thể chỉ một hướng đại khái: “Vừa nãy ở bên đó, cậu đi tìm thử xem.”

Lâm Tiếu không thể hiểu nổi sự nhiệt tình của các bạn: “Tại sao các cậu đều muốn xem bài của tớ thế?”

Bài kiểm tra ai cũng có, đáp án chính xác thầy cô cũng giảng rồi, mượn bài của cô muốn xem cái gì chứ?

Dư Chiêu Chiêu nhanh chóng chạy lại: “Lâm Tiếu, đợi bài của cậu lấy lại được hết, tan học cho tớ mượn đi. Tớ muốn mẹ tớ photo cho tớ một bộ, mai tớ trả cậu.”

Lâm Tiếu nắm lấy tay cửa Dư Chiêu Chiêu: “Tại sao cậu lại muốn photo bài của tớ thế?”

Dư Chiêu Chiêu: “Muốn xem sự chênh lệch giữa người đứng đầu và tớ.”

Mỗi lần Dư Chiêu Chiêu làm bài kiểm tra xong đều mượn bài của bạn đứng đầu về nhà, mẹ cô bé sẽ cắt như cắt báo, lấy bài của Dư Chiêu Chiêu với bài người đứng đầu dính vào với nhau. Bài kiểm tra lần nào cũng giữ lại, tiện sau này lúc nào cũng có thể dở ra xem.

Lâm Tiếu mắt chữ A mồm chữ O.

Sau khi Dư Chiêu Chiêu về chỗ ngồi, Lâm Tiếu nói thầm với Chu Tuệ Mẫn: “Mẹ là giáo viên thật đáng sợ, may mà mẹ tớ không phải là giáo viên.”

Chu Tuệ Mẫn cũng thấy thế: “May mà mẹ tớ không phải là giáo viên.”

Vào giờ nghỉ giải lao buổi chiều, cô Dương gọi Lâm Tiếu đến văn phòng hỏi: “Buổi họp phụ huynh ngày kia có thể mời mẹ em lên bục giảng giới thiệu kinh nghiệm giáo dục không?”

Lâm Tiếu không biết: “Để em về nhà hỏi mẹ em.”

Cô Dương gật đầu: “Được, em bảo mẹ gọi điện cho cô nhé!”

Tan học, Lâm Tiếu gặp mẹ ở cổng trường, vội vàng khoe với mẹ: “Mẹ, bài kiểm tra tháng con đứng đầu lớp.”

Lữ Tú Anh ngạc nhiên đáp: “Thế à?”

Trong lớp Lâm Tiếu có bạn lớn hơn cô một tuổi, có người lớn hơn cô hai tuổi, các bạn đều rất xuất sắc, ở trong một tập thể lớp như vậy mà Lâm Tiếu vẫn có thể đứng đầu, Lữ Tú Anh rất vui.

“Mẹ, ngày kia họp phụ huynh, mẹ đi được không?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh: “Mẹ đi được.”

“Cô Dương hỏi con là phụ huynh của em có thể giới thiệu kinh nghiệm giáo dục được không?” Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: “Thế con trả lời thế nào?”

Lâm Tiếu: “Con nói con không biết, cô Dương bảo mẹ gọi điện cho cô.”

Lữ Tú Anh: “Được, vậy về nhà mẹ sẽ gọi điện cho cô Dương của các con, phải giới thiệu kinh nghiệm giáo dục à?”

Lữ Tú Anh vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, bà chưa từng trải qua việc như thế này.

Lâm Tiếu: “Con không biết, mẹ gọi điện hỏi cô Dương ấy.”

Về đến nhà, Lữ Tú Anh gọi điện cho cô Dương, nhìn đồng hồ rồi lại bỏ điện thoại xuống: “Bây giờ đang là giờ ăn cơm, một tiếng nữa mẹ gọi cho cô giáo các con.”

“Giới thiệu kinh nghiệm giáo dục như thế nào được đây?” Lữ Tú Anh đi đi lại lại trong phòng khách.

Lâm Dược Phi mở cửa vào, thấy Lữ Tú Anh lẩm bẩm, cười nói: “Mẹ, mẹ đang tụng kinh gì đấy?”

Lữ Tú Anh tự hào đáp: “Tiếu Tiếu kiểm tra tháng đứng đầu lớp, ngày kia họp phụ huynh, cô Dương bảo mẹ giới thiệu kinh nghiệm.”

Lâm Dược Phi đứng sững lại một lúc: “Ngày kia họp phụ huynh con cũng đi.”

Lữ Tú Anh quay đầu lại: “Con đi làm gì?”

Lâm Dược Phi: “Con lên bục giảng giới thiệu với các phụ huynh kinh nghiệm.”

Lữ Tú Anh ngơ người: “Con giới thiệu kinh nghiệm á? Giới thiệu kinh nghiệm cả năm cấp 2 toàn xếp cuối lớp à?”

Lâm Dược Phi tặc lưỡi: “Con làm học sinh thì đội sổ, bây giờ làm phụ huynh rồi là phụ huynh số một rồi.”

Lữ Tú Anh: “Con nên an phận nghỉ ở nhà đi, cô Dương nói rồi, phụ huynh là mời cha mẹ tới, cố gắng không mời ông bà nội ngoại đến.”

Lâm Dược Phi: “Con không phải ông bà nội ngoại, cô Dương sợ họ lớn tuổi rồi, không hiểu gì về giáo dục. Con còn trẻ mà, con hiểu cách phối hợp với cô giáo nhất.”

Mẹ và anh trai vì việc đi họp phụ huynh cho ai đó mà tranh luận.

Lúc anh trai nói, Tiểu Hoàng đứng bên chân mẹ nhìn anh sủa.

Lúc mẹ nói, Tiểu Hoàng lại chạy đến cạnh chân anh, nhìn mẹ sủa.

Tiểu Hoàng chạy qua chạy lại giữa hai người, không biết là đang hoà giải hay đang đổ thêm dầu vào lửa.

Lâm Tiếu thấy Tiểu Hoàng mệt thè cả lưỡi, cô chạy ra ôm lấy Tiểu Hoàng: “Sao đâu cũng thấy mày thế?”

Đột nhiên, Lâm Dược Phi quay đầu lại nhìn Lâm Tiếu.

“Tiếu Tiếu, em nói xem, buổi họp phụ huynh ngày kia để anh đi họp cho em hay để mẹ đi họp cho em?”

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt uy hiếp: “Nếu em không để anh đi anh sẽ không thanh toán tiền truyện tranh cho em nữa đâu.”

Lâm Tiếu nhìn anh trai rồi lại nhìn mẹ, nhìn mẹ rồi lại nhìn anh trai: “Để để…”

Cô dậm chân một cái: “Mẹ với anh oẳn tù tì đi.”

“Ai thắng thì người đó đi họp phụ huynh.”

Bình Luận (0)
Comment