Cuối cùng Lâm Dược Phi nghĩ ra một cách, anh nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, hai chúng ta mỗi người viết một bài phát biểu trong buổi họp phụ huynh, ai viết hay hơn thì người đó đi họp.”
“Được.” Lữ Tú Anh không hề do dự đồng ý ngay, cảm thấy làm theo cách này thì mình thắng chắc. Lâm Dược Phi sẽ viết được bài phát biểu gì chứ, lúc anh đi học ngay cả bài văn tám trăm chữ cũng không viết ra được, ngồi trong phòng thi cố lắm mới viết ra được hai trăm chữ để nộp bài.
Chuyện giáo dục Lâm Dược Phi không hiểu, mỗi ngày lúc anh về thì Tiếu Tiếu đã ngủ mất, cho đến bây giờ anh cũng không biết sau khi Tiếu Tiếu lên cấp hai thì ngày nào giáo viên tiếng Anh cũng yêu cầu phụ huynh ký tên lên bài tập môn tiếng Anh.
Lữ Tú Anh không nhận thức ra được điều này, trừ việc ký tên ra thì bà chưa từng quan tâm đến chuyện học của Lâm Tiếu, thậm chí bà còn không biết chữ ký trong bài tập hằng ngày môn tiếng Anh có ý nghĩa gì nữa. Thật ra ngày nào giáo viên tiếng Anh cũng sắp xếp kiểm tra bài tập nghe viết từ mới cho phụ huynh, phụ huynh ký tên vào đó là để chứng minh đây là do phụ huynh kiểm tra con mình nghe viết.
Nhưng vì hoàn tập tất cả bài tập trên trường nên lúc về nhà, Lâm Tiếu kiên quyết không viết chữ nào, trên lớp cô và Chu Tuệ Mẫn đọc cho nhau viết, rồi kiểm tra cho nhau. Như vậy khi về nhà chỉ cần mở vở ra cho mẹ ký tên lên đó là được.
“Tiếu Tiếu, lấy cho mẹ một tờ giấy nháp, một cây viết chì.” Lữ Tú Anh cầm giấy bút ngồi vào bàn ăn bắt đầu viết bài phát biểu.
“Tiếu Tiếu, lấy bút viết qua đây cho anh.” Lâm Dược Phi cầm cây viết chì nhìn một lúc: “Cây viết này không còn nhọn nữa, đi gọt lại đi.”
Lâm Tiếu nhét cây viết chì vào trong chiếc đồ gọt bút hình con thỏ quay mấy vòng rồi lấy ra đưa cho anh hai.
Anh hai cầm viết chì dùng sức viết những nét đầu tiên trên giấy, nhưng do dùng sức kéo quá mạnh nên tờ giấy bị viết chì làm rách.
“Nhọn quá rồi. Giấy nhám đâu, mài bớt đi.” Lâm Dược Phi nói.
Lâm Tiếu mở hộp bút lấy giấy nhám ra, sao anh hai lại nhiều chuyện như thế chứ, nhưng cô vẫn lấy giấy nhám đưa cho anh hai để mài viết, tò mò nhìn thử anh hai viết được gì lên giấy rồi.
Lâm Dược Phi ngồi trên bàn học của Lâm Tiếu, đôi chân dài không nhét xuống dưới gầm bàn được nên để nghiêng ra bên ngoài, gương mặt nghiêm túc cặm cụi viết.
Lâm Tiếu ghé sát vào xem thử anh hai viết gì, ơ sao chữ anh hai xấu thế, Lâm Tiếu đọc không hiểu gì cả.
Chẳng trách các giáo viên luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc viết ngay ngắn, nói lúc chấm bài nếu thầy cô giáo nhìn không ra thì sẽ không cho điểm. Lâm Tiếu nghĩ nếu như mình là thầy cô giáo chấm thi thì khi nhìn thấy bài thi của anh hai sẽ buồn phiền đến chết mất.
Lâm Tiếu chạy về phía bàn ăn trong phòng khách, xem thử mẹ đang viết gì. Giọng nói của anh hai vọng lại từ phía sau: “Tiếu Tiếu, không được nói cho mẹ biết anh viết gì đâu đấy.”
Lâm Tiếu bảo anh hai yên tâm: “Vốn em cũng đọc không ra chữ viết của anh.”
Mặc dù chữ mẹ viết cũng không đẹp nhưng ít nhất cũng rõ ràng ngay ngắn, Lâm Tiếu ngồi bên cạnh mẹ, yên lặng nhìn theo, không dám làm phiền.
Chữ của mẹ viết trên giấy đẹp hơn anh hai nhiều, cuối cùng mẹ sẽ thắng thôi.
Anh hai và mẹ thi “làm văn”, ai viết tốt hơn thì người đó sẽ đi họp phụ huynh, Lâm Tiếu cảm thấy như vậy rất mới lạ.
Mười phút trôi qua, anh hai đứng dậy, lắc lắc bài viết trong tay mình rồi bước đến bên cạnh mẹ: “Mẹ, mẹ vẫn chưa viết xong sao?”
Lữ Tú Anh vội vàng viết nốt hai dòng chữ cuối cùng: “Xong rồi.”
Lữ Tú Anh viết một trang giấy rất dài, còn của Lâm Dược Phi thì còn chưa được một nửa. Lữ Tú Anh cảm thấy mình thắng chắc rồi, bà cầm bài phát biểu của Lâm Dược Phi: “Nào, để mẹ xem thử con viết gì.”
Bà đọc thành tiếng: “Thứ nhất, xây dựng môi trường học tập tốt.”
“Môi trường học tập ngăn nắp yên lặng, trong thời gian học tập phụ huynh không nên mở TV lớn tiếng, đánh mạt chược, đánh bài, nhậu nhẹt, cãi nhau ở nhà.”
Lâm Dược Phi chỉ viết một số từ quan trọng then chốt trên giấy, câu cú cũng không liền mạch, nhưng Lữ Tú Anh càng đọc tiếp thì nét mắt càng nghiêm túc.
Bà nhớ lại những ngày tháng trước kia, Lâm Dược Phi đánh bài nhậu nhẹt, ngày nào bà cũng dạy dỗ Lâm Dược Phi. Lâm Tiếu thì như một con chuột thông minh, mỗi lần trước khi bà nổi nóng cô đều sẽ trốn vào một góc không lên tiếng, đợi khi bà trút giận ra xong rồi thì Lâm Tiếu mới bước ra dùng cách của con nít để an ủi bà, vỗ vỗ rồi thổi thổi.