Bây giờ Lữ Tú Anh nhớ lại mới biết, ban đầu lúc học trường tiểu học trực thuộc Lâm Tiếu thi hạng nhất từ dưới lên cũng là vì gia đình không thể cho cô một môi trường học tập đàng hoàng.
Bây giờ hoàn cảnh gia đình đã hoàn toàn không còn giống trước đây nữa.
Lữ Tú Anh đọc tiếp: “Thứ nhất, phụ huynh là tấm gương tốt nhất của con trẻ.”
“Phụ huynh nghiêm túc làm việc, chăm chỉ phấn đấu, không có sở thích xấu, con trẻ mới có thể học được ưu điểm từ phụ huynh.”
“Nếu như phụ huynh không có trách nhiệm, ngày nào cũng chơi bời lêu lỏng thì bất cứ câu khuyên nhủ con trẻ phải cố gắng học hành thế nào cũng đều vô dụng. Phụ huynh trở thành tấm gương tốt cho con trẻ thì không cần nhiều lời, con trẻ cũng sẽ cố gắng học tập.”
Lữ Tú Anh buông bài viết của Lâm Dược Phi xuống, sắc mặt phức tạp nhìn Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi trở nên tốt hơn, hoàn cảnh của gia đình mới có thể tốt hơn. Ngày nào Lâm Dược Phi cũng đi sớm về khuya, cố gắng làm việc nên về phương diện làm gương cho em gái cũng có thể cho một trăm điểm.
Lữ Tú Anh trả bài viết lại cho Lâm Dược Phi, bà nói: “Làm khó cho anh con rồi, chữ như cua đào gà bới còn phải viết nhiều như thế.”
“Để nó đi họp phụ huynh đi.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên trợn to hai mắt, mẹ nhận thua rồi sao.
Lâm Tiếu cầm bài viết của mẹ lên, rõ ràng mẹ viết nhiều hơn mà.
Lâm Dược Phi đắc ý đi chọn quần áo mặc trong buổi họp phụ huynh: “Tiếu Tiếu, anh mặc áo khoác da đi nhé, em nói xem anh nên mặc màu đen hay mặc màu nâu thì đẹp đây?”
Lâm Tiếu hoàn toàn không có ý kiến về việc anh hai nên mặc gì, trong mắt cô rõ ràng quần áo của anh hai đều như nhau, màu đen, màu nâu, màu xám, không phải đều như nhau cả sao, tại sao anh hai lại phải mua đầy cả một tủ như thế.
Lâm Dược Phi cầm hai chiếc áo khoác da ướm lên người, cuối cùng vẫn quyết định mặc màu đen.
Cuối tuần năm giờ chiều tan học, sáu giờ họp phụ huynh. Cô Dương không những không dạy quá giờ mà còn cho học sinh tan học sớm mười phút, chọn hai nhóm trực nhật ở lại dọn dẹp vệ sinh lớp học.
“Dọn dẹp sạch sẽ hộc bàn của các em nhé, vứt hết rác đi, sách vở thì để ngăn nắp vào.”
“Có một số hộc bàn của nam sinh như thùng rác vậy, lát nữa phụ huynh ngồi vào vị trí của các em, vừa cúi đầu đã nhìn thấy hộc bàn như thế, các em thấy có nên để phụ huynh thấy cảnh tượng này không?”
Lời nói của cô Dương vừa dứt thì lớp học lập tức vang lên tiếng dọn dẹp.
“Có thể quay hộc bàn phía trước như lúc thi được không cô, như vậy thì phụ huynh sẽ không thấy nữa.” Lâm Tiếu nghe cậu bé đứng phía sau mình nói.
Bạn cùng bàn của cậu bé ấy bất lực lên tiếng: “Cậu tưởng cha mẹ cậu mù sao?”
Bình thường hộc bàn của Lâm Tiếu rất ngăn nắp, nhưng cô vẫn kiểm tra lại lần nữa, xác định hộc bàn của mình không có báo, truyện tranh, tiểu thuyết võ hiệp, tất cả đều là sách học tập trong lớp.
Hôm nay làm vệ sinh xong, đích thân cô Dương đi kiểm tra, hai nhóm trực nhật cũng không ai dám làm biếng. Học sinh không ngừng ném rác từ hộc bàn ra ngoài, rất nhanh thùng rác đã đầy, nhóm trực nhật không có chỗ để đổ rác thì oán trách, cử một học sinh nam chạy nhanh chạy đi đổ rác trước.
“Triệu Hiểu Long, em giúp cô viết vài chữ lên bảng đen nhé.” Cô Dương gọi Triệu Hiểu Long đến.
“Đứng ở vạch xuất phát mới, thích nghi với cuộc sống mới của cấp hai – buổi họp phụ huynh lớp 7/1.” Cô Dương hướng dẫn Triệu Hiểu Long viết lên bảng đen: “Hàng ở trên nằm ngay giữa, hàng dưới đầu dòng viết một dấu gạch nối.”
“Tốt lắm.” Cô Dương nhìn chủ đều họp phụ huynh Triệu Hiểu Long viết, hài lòng gật đầu.
“Mọi người lấy hết tất cả bài thi của các môn ra hết nhé, xếp lại theo thứ tự Toán, Ngữ Văn, Anh Văn, đặt ngay ngắn lên bên trái bàn học.”
“Để lại giấy viết trên bàn cho phụ huynh nữa.” Bởi vì mỗi lần họp phụ huynh đều có phụ huynh không mang theo giấy bút, cứ đi tay không đến, nên cô Dương đã bảo học sinh để lại một bộ cho phụ huynh.
Cô Dương đi quanh lớp học một vòng, đi qua bàn của từng học sinh, những học sinh đạt yêu cầu có thể tan học về nhà.