Cô Dương gõ nhẹ lên bàn của học sinh: “Em có thể về, em cũng về được rồi, được rồi về đi.”
Bàn học của Lâm Tiếu cũng đã được dọn xong từ sớm, nhưng cô Dương bảo bốn ban can sự lớp ở lại một lát: “Lâm Tiếu, Dư Chiêu Chiêu, Triệu Hiểu Long, Phương Kính Phàm, bốn người các em ở lại hướng dẫn phụ huynh.”
Hướng dẫn phụ huynh chính là giúp phụ huynh tìm chỗ ngồi.
Các phụ huynh lần lượt đến, lúc nãy khi còn đang dọn vệ sinh lớp thì đã có phụ huynh đứng bên ngoài lớp học đợi rồi. Bây giờ học sinh đều đã về hết, chỉ còn bốn ban cán sự lớp ở lại, cô Dương gật đầu mời phụ huynh vào.
Đa phần phụ huynh đều không biết con cái mình ngồi ở đấu, lúc vào lớp học thì hoang mang.
Việc Lâm Tiếu cần làm lúc này chính là bước lên trước hỏi: “Xin hỏi bác là phụ huynh của ai ạ?” Sau đó sẽ đưa phụ huynh đó đến chỗ ngồi của con mình.
Phụ huynh vừa nói ra tên thì Lâm Tiếu lập tức biết vị trí đó ở đâu.
Dư Chiêu Chiêu, Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm có lúc không nắm bắt chính xác được. Ban đầu họ chạy lên bục giảng, nhìn vào sơ đồ chỗ ngồi dán trên ấy. Nhưng sơ đồ chỗ ngồi dán trên đó không phải là sơ đồ mới nhất, mỗi tuần chỗ ngồi đều sẽ được dời lên trước một hàng, bắt buộc họ phải dời vị trí trong đầu mình lên một hàng so với sơ đồ trên bục giảng mới có thể biết được chỗ ngồi của học sinh ấy ở đâu.
Nhưng rất nhanh đã có người phát hiện, không cần phiền phức như vậy, chỉ cần đi hỏi thẳng Lâm Tiếu là được.
“Lâm Tiếu, chỗ ngồi của Bạch Huyên là hàng thứ ba hay hàng thứ tư vậy?”
“Lâm Tiếu, tuần này Tôn Kiến Huân ngồi ở đâu vậy?”
Phương Kính Phàm tiếp một vị phụ huynh, lúc biết được đây là mẹ của Triệu Hiểu Long thì vô cùng ngạc nhiên, nhất thời cậu bé không nhớ ra mẹ Triệu Hiểu Long ngồi ở đâu nên đã rướn cổ hét lên: “Triệu Hiểu Long, cậu ngồi ở đâu thế?”
Triệu Hiểu Long quay đầu thấy mẹ thì đưa tay chỉ vào chỗ ngồi của mình: “Mẹ, con ngồi ở đây này, không phải ở đó, lùi về sau một hàng.”
Lâm Tiếu nhìn sang, Triệu Hiểu Long trông rất giống mẹ, hai người đều có mắt hai mí, sống mũi cao. Cùng một gương mặt nhưng trông mẹ Triệu Hiểu Long đẹp hơn, mẹ Triệu Hiểu Long ăn diện trông rất có phong cách, quần dài mùa thu phối với áo khoác trông hơi lạnh lùng, lúc đi ngang qua Lâm Tiếu cô còn có thể ngửi được một mùi nước hoa nhàn nhạt.
Lâm Tiếu phát hiện việc hướng dẫn phụ huynh này rất thú vị, có một số phụ huynh vẫn chưa nói ra tên thì Lâm Tiếu đã biết họ là phụ huynh của ai, rất nhiều phụ huynh và con em của họ có gương mặt và động tác rất giống nhau.
Cũng có một số bạn học lại không giống cha mẹ của họ chút nào.
Trương Quân Nhã rất gầy nhưng cha Trương Quân Nhã lại vừa cao vừa mập, chỗ ngồi trong lớp ngồi không vừa. Cha Trương Quân Nhã vừa ngồi vào chỗ thì bàn nhích về trước, ghế dời ra phía sau, đồng thời chen xuống đến chỗ của hai phụ ngồi phía trước và sau.
Cha Trương Quân Nhã xin lỗi: “Xin lỗi, rất xin lỗi, tôi hơi to con nên chúng ta chỉ đành tạm chen chúc một chút.”
May là phụ huynh ngồi trước và sau đều rất gầy.
Một số phụ huynh cảm thấy tò mò với bốn học sinh phụ trách hướng dẫn của lớp, phụ huynh tò mò về Lâm Tiếu là nhiều nhất.
“Cô bé, con là cán sự lớp à? Con tên gì thế?” Thường xuyên có phụ huynh hỏi những câu như thế.
Lâm Tiếu nói ra tên mình, vậy mà các phụ huynh đều biết cô.
“Con là Lâm Tiếu đấy à? Có phải con ốm đi rồi không? Bác đã xem cuộc thi Hoa Cup của con, con ở trên TV có gương mặt rất tròn.”
Cô đã trải qua những cuộc đối thoại như vậy rất nhiều lần, những người bạn thân thiết đã từng thấy Lâm Tiếu trên TV đều nói: “Sao lên TV mặt cậu lại tròn ra thế?”
Lâm Tiếu thuần thục trả lời: “Lên TV trông sẽ mập hơn ạ.”
Lâm Tiếu bước đến giúp phụ huynh tìm chỗ ngồi thì nghe thấy phía sau có hai phụ huynh đang nói về mình: “Học giỏi như thế, đối xử với mọi người cũng tự nhiên đứng đắn như thế, phụ huynh của con bé đúng là có phúc mà.”
“Phụ huynh của Lâm Tiếu ngồi ở đâu thế?”
“Vẫn chưa đến.” Một phụ huynh đưa tay ra chỉ: “Đó là chỗ ngồi của Lâm Tiếu, vẫn còn trống.”