Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 641 - Chương 641.

Chương 641. - Chương 641. -

Lâm Tiếu nhìn chỗ ngồi của mình chau mày lại. Phụ huynh cũng sắp đến đủ rồi nhưng sao vẫn chưa thấy bóng dáng anh hai đâu.

Lâm Tiếu sốt ruột, anh hai sẽ không đến trễ đấy chứ.

Mẹ Chu Tuệ Mẫn đã ngồi vào chỗ bên cạnh Lâm Tiếu, lúc hai người nhìn nhau thì còn cười với cô nữa.

Lâm Tiếu cũng cười lại với mẹ Chu Tuệ Mẫn. Sau đó lại sốt ruột nhìn ra bên ngoài lớp học.

Cuối cùng Lâm Tiếu đã thấy bóng dáng của anh hai.

Anh hai mặc chiếc áo khoác da màu đen, quần dài màu đen, đôi giày màu đen nốt, còn đeo kính râm vào lớp nữa.

Nhất thời ánh mắt của các phụ huynh trong lớp đều đổ dồn lên hết người của anh trai Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu chạy vèo một cái đến trước mặt anh mình: “Anh, em ngồi đây này.”

Cô thấp giọng nói: “Anh à, đang trong nhà anh đeo kính râm làm gì, mau tháo ra đi.”

Lâm Tiếu hối hận khi đồng ý cho anh mình đến họp phụ huynh, cô nên để mẹ đến mới phải.

Lâm Dược Phi không nhanh không chậm ngồi vào chỗ, lúc này mới tháo kính râm xuống, đưa tay bảo Lâm Tiếu ghé tai sát vào: “Anh mặc đồ đen đeo kính đen đến họp phụ huynh thì sau này bạn học em sẽ không dám bắt nạt em nữa.”

Ban đầu không phải Viên Kim Lai bị bộ dạng này của anh dọa sợ hay sao.

Lâm Tiếu trợn tròn mắt nhìn anh hai: “Bạn học của em cũng đâu còn là học sinh tiểu học nữa.”

“Trong lớp cũng đâu có ai bắt nạt em.”

Lên cấp hai, mọi người đều so thành tích, không còn những trò ấu trĩ như túm tóc giật dây giày nữa. Hơn nữa Lâm Tiếu là lớp trưởng, ai dám bắt nạt cô.

Lâm Dược Phi rất đắc ý với cách ăn diện của mình ngày hôm nay: “Cho dù không có tác dụng thì anh mặc như vậy cũng rất đẹp trai mà.”

Cơ bản phụ huynh đã đến đầy đủ, cô Dương bước vào lớp, Lâm Tiếu không có thời gian nói chuyện với anh hai, cô thở dài một hơi, đeo cặp sách bước ra ngoài.

Nhưng lúc ra khỏi lớp cô không về ngay. Anh hai phải lên phát biểu trước lớp, Lâm Tiếu rất tò mò muốn đứng ở hành lang nghe thử.

Phương Kính Phàm đã về, cha cậu đến họp phụ huynh còn mẹ cậu thì đợi trước cổng trường để đón cậu về.

Dư Chiêu Chiêu cũng tạm biệt Lâm Tiếu, cô bé phải đến phòng làm việc bên trường cấp ba của mẹ để làm bài tập, đợi khi mẹ họp phụ huynh xong thì sẽ cùng về nhà.

Triệu Hiểu Long nhìn Lâm Tiếu: “Cậu không đi sao?”

Lâm Tiếu suỵt một tiếng, bảo Triệu Hiểu Long yên lặng, cô phải nghe lén xem anh hai đang nói gì.

Triệu Hiểu Long cũng không đi, hôm nay cha cậu bé không có thời gian đón nên mẹ họp phụ huynh cho cậu xong thì cả hai cùng về nhà.

Triệu Hiểu Long đứng giữa hành lang với Lâm Tiếu, nói với Lâm Tiếu một cách đầy ngưỡng mộ: “Cậu có anh trai như thế tốt thật.”

Từ nhỏ Triệu Hiểu Long đã hy vọng mình có một người anh có thể đưa mình đi chơi.

Lâm Tiếu đánh bay ước mơ của Triệu Hiểu Long: “Lúc nhỏ anh hai sẽ không đưa em trai em gái đi chơi đâu, họ chỉ chê cậu phiền thôi.”

Cửa trước và sau của lớp đều mở, Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long đứng ngay bức tường giữa hai cửa, tránh bị cô giáo và các phụ huynh khác nhìn thấy, đôi lúc sẽ dùng giọng gió để lén trao đổi với nhau.

Cô giáo Dương bước lên bục nói chuyện, Lâm Tiếu nhìn chiếc đồng hồ điện tử của mình, năm phút, mười phút, mười lăm phút trôi qua.

Qua rất lâu rất lâu, cuối cùng cô Dương cũng để anh Lâm Tiếu lên nói về kinh nghiệm giáo dục.

Lâm Tiếu lập tức vểnh tai lên nghe.

“Chào mọi người, tôi là anh của Lâm Tiếu.”

Lâm Tiếu kinh ngạc phát hiện ra lúc anh mình nói chuyện thì nghe rất gì và này nọ.

Anh hai phát âm rõ ràng, tốc độ vừa phải, đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu phát hiện giọng nói của anh lại hay như thế, chỉ là anh hai nghiêm túc nói chuyện như thế cô nghe không quen lắm.

“Thứ nhất, xây dựng môi trường học tập thật tốt cho con em.”

“Thứ nhất, phụ huynh là thầy cô của em nhỏ trong cuộc sống, phải làm gương cho con em.”

“Thứ tư, phải bảo đảm ngủ đủ giấc.”

“Thứ năm, thói quen vận động lành mạnh.”

“Thứ sáu, phải bảo đảm dinh dưỡng của con em được cân đối.”

Lâm Tiếu trợn tròn hai mắt, điều thứ tư năm sáu không phải là điều mẹ viết sao.

Anh hai đúng là không biết xấu hổ, lại dám lấy trộm nội dung của mẹ viết trên bài phát biểu.

Về nhà cô phải nói cho mẹ biết mới được.

Bình Luận (0)
Comment