Sau cuộc họp phụ huynh, Lâm Dược Phi về nhà và hát suốt đêm.
“Hey mà nha, y mà nha, hey hey hey hey theo mà nha.”
Trước cuộc họp phụ huynh Lâm Dược Phi không có thời gian ăn, khi Lữ Tú Anh trở về đã nấu mì sợi cho anh ăn. Lâm Dược Phi kêu: “Mẹ, nấu nhiều một chút, con đói.”
Lữ Tú Anh đặt một bát mì sợi lớn lên bàn, giọng điệu có hơi chua: “Nhìn anh trai của con đi, đi họp phụ huynh xong về có thể ăn nhiều hơn nửa bát cơm.”
Lữ Tú Anh nhớ lại lúc trước họp phụ huynh cho Lâm Dược Phi xong: “Mẹ họp phụ huynh cho anh trai con xong, về nhà không ăn nổi một miếng, tức giận cũng no rồi.”
Lữ Tú Anh thực sự cũng muốn biết chi tiết cuộc họp hội phụ huynh của Lâm Tiếu: “Giáo viên nói gì?”
“Có khen ngợi Tiếu Tiếu không?”
“Khen ngợi như thế nào?”
“Thầy giáo Ngữ văn có khen ngợi Tiếu Tiếu thích đọc sách không?”
Lâm Dược Phi chịu khó trả lời từng câu hỏi của mẹ, mỗi câu đều trả lời rất chi tiết, sinh động như thật.
Lữ Tú Anh ước gì bà có thể tham gia cuộc họp phụ huynh: “Không được, lần sau họp phụ huynh cho Tiếu Tiếu, mẹ sẽ đi.”
Bà ngẫm lại cảm thấy mình bị thua thiệt, trước đây những việc mất mặt đều để bà làm, bây giờ những việc vinh quang nở mày nở mặt đều để Lâm Dược Phi chiếm cả.
Lâm Tiếu ủng hộ mẹ: “Lần sau để cho mẹ đi.”
Lâm Tiếu tố cáo: “Hôm nay anh tới rất muộn, là người cuối cùng trong các phụ huynh vào phòng học họp.” Lâm Tiếu lo lắng sợ hãi một lúc lâu, sợ anh trai đến muộn, sợ anh quên đến.
Lữ Tú Anh trừng mắt với Lâm Dược Phi: “Sao con lại đi muộn vậy?”
Lâm Dược Phi: “Người đến cuối cùng mới là người quan trọng.”
Lâm Dược Phi kết hợp hài hòa giữa chiếc áo khoác đen cùng kính râm, đến nhất định sẽ khiến cho càng nhiều người chú ý hơn, làm cho những đứa trẻ trong lớp Lâm Tiếu kính nể hơn.
“Hey mà nha, y mà nha, hey hey hey hey theo mà nha.” Lâm Dược Phi đắc ý đung đưa chân bắt chéo ngân nga.
Sau khi ngân nga cả một đêm, trong đầu Lữ Tú Anh toàn là giai điệu này, bà còn ngâm nga theo hai câu: “Giai điệu này là bài hát nào? Thật là êm tai.”
Lúc này Lâm Dược Phi mới ý thức là mình đang ngâm nga ra tiếng, vội vàng ngậm miệng lại: “Con chỉ ngâm nga vớ vẩn thôi ạ.”
Ngày hôm sau, Lâm Tiếu vừa vào lớp, Dư Chiêu Chiêu lập tức chạy đến nói với cô: “Lâm Tiếu, anh của cậu thật là đẹp trai.”
Lâm Tiếu: “Vậy à.”
Ánh mắt của Dư Chiêu Chiêu sao lại giống với Vương Hồng Đậu vậy?
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Lâm Tiếu nghe thấy bạn học khen anh mình đẹp trai, nhưng sự kinh ngạc của cô vẫn không hề giảm chút nào: “Anh tớ đẹp trai như thế nào?”
Lâm Tiếu cảm thấy anh mình và đẹp trai một chút cũng không có dính dáng với nhau.
Dư Chiêu Chiêu: “Rất đẹp trai, anh của cậu vừa cao vừa gầy, mắt to, sống mũi cao.” Dư Chiêu Chiêu kỳ quái nói: “Cậu cảm thấy anh của cậu chỗ nào không đẹp trai?”
Lâm Tiếu có lời muốn nói: “Ngủ thì ngáy, ăn cơm thì chuyên chọn thịt mỡ ăn, bít tất cởi ra thì thúi chết người.”
Dư Chiêu Chiêu: “Ặc.”
Cô bé hối hận vì đã hỏi câu vừa rồi.
Dư Chiêu Chiêu đến tìm Lâm Tiếu là có việc nghiêm túc: “Lâm Tiếu, cậu còn giữ bản thảo phát biểu của anh cậu hôm qua không? Mẹ tớ nói bài phát biểu của anh cậu rất hay, muốn sao chép lại.”
“A.” Lâm Tiếu kinh ngạc: “Mẹ cậu không phải là giáo viên cấp ba sao?”
Giáo viên cấp ba mà lại cảm thấy kinh nghiệm giáo dục của anh rất tốt, còn muốn sao chép lại.
Dư Chiêu Chiêu gật đầu: “Mẹ tớ nói mặc dù bà là giáo viên, nhưng bà vẫn muốn học hỏi kinh nghiệm giáo dục của các bậc phụ huynh khác.”
Lâm Tiếu: “Nếu cậu muốn sao chép, ngày mai tớ sẽ mang đến cho cậu, nhưng tớ cảm thấy nó thực sự không hữu ích lắm.” Lâm Tiếu thực sự không cảm thấy anh có cái gì đáng để học tập kinh nghiệm giáo dục.
“Anh tớ hoàn toàn không quan tâm đến việc học tập của tớ. Mỗi ngày khi anh ấy về nhà, tớ đều đã ngủ rồi, cậu bảo mẹ cậu đừng tin những gì anh tớ nói.”
Dư Chiêu Chiêu không quan tâm kinh nghiệm của anh Lâm Tiếu là thật hay giả, dù sao mẹ của cô bé kêu cô bé đến mượn để sao chép, cô bé mượn xong là đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Không sao đâu, ngày mai cậu mang đến cho tớ mượn.”
Vào buổi tối, khi Lâm Tiếu đã ngủ rồi quả nhiên anh vẫn chưa về nhà. Sáng sớm ngày hôm sau, trên bàn ăn cô nói với anh rằng mẹ của Dư Chiêu Chiêu muốn mượn bài phát biểu của anh trong cuộc họp phụ huynh để sao chép, Lâm Dược Phi vui mừng khôn xiết.
“Mẹ của bạn học em thật có tầm nhìn.”
Lâm Tiếu: “Mẹ của Dư Chiêu Chiêu là giáo viên trung học phổ thông.”
Lâm Dược Phi càng vui vẻ hơn: “Không hổ là giáo viên trung học phổ thông, là người có học thức.”