“Cái này thì sao có thể là bươm bướm được?” Anh trai chưa kịp nói xong đã giơ chân đá vào bụi cây.
Đột nhiên “soạt” một tiếng, lá cây đung đưa điên cuồng, một "chiếc lá vàng" dang rộng đôi cánh, bay khỏi ngọn cây, xào xạc bay về phía bầu trời.
"Yo, nó thực sự là một con bướm à." Lâm Dược Phi với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Anh!" Lâm Tiếu tức giận đến mức đánh cả anh trai mình, Lâm Dược Phi dang đôi chân dài chạy lên núi, Lâm Tiếu đuổi theo anh suốt cả đoạn đường.
Bươm bướm bay mất rồi.
Cô cẩn thận như thế, ngay cả thở mạnh còn không dám, vậy mà anh trai lại lấy chân đá vào bụi cây.
Lâm Tiếu tức giận đến mức muốn đá luôn anh trai mình.
“Gâu gâu gâu!” Tiểu Hoàng lập tức chạy tới, thấy Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu chạy chung với nhau, Tiểu Hoàng còn tưởng rằng họ đang chơi với nó, nó vô cùng vui vẻ.
"Tiếu Tiếu, đừng chạy, cẩn thận ngã đó." Lữ Tú Anh ở phía sau lo lắng hét lên.
"Lâm Dược Phi, đừng chạy nữa, con dừng lại trước đi, con mà dừng lại thì Tiếu Tiếu sẽ không chạy nữa."
Lâm Dược Phi chạy rất nhanh, nhanh đến nỗi anh còn không thèm quan tâm đến chiếc ba lô của mình, Thẩm Vân mang chiếc ba lô nằm trên tảng đá lên, tiếp tục leo lên núi. Cô ấy chạy rất nhanh, điều này khiến Lữ Tú Anh rất yên tâm: “Để cháu đuổi theo hai người họ.”
Lữ Tú Anh cũng từ từ leo lên, hàng ngày bà thường dắt chó đi dạo, thể lực cũng không kém thanh niên là mấy.
Như thế này thì Lữ Văn Lệ là người leo lên núi chậm nhất, mỗi ngày đi làm cô ấy đều ngồi trong văn phòng làm việc, ngay cả Lữ Tú Anh cô ấy còn leo không lại. Cô ấy leo được một đoạn thì phất phất tay: "Cô ơi, cô leo lên trước đi, con từ từ leo lên sau."
Ở đầu đoạn đường núi, Lâm Dược Phi chạy được một đoạn, nghe thấy tiếng kêu của Lữ Tú Anh, anh dừng lại.
Anh có rất nhiều cách để không bị Lâm Tiếu đánh, Lâm Dược Phi hoàn toàn không cần chạy, một tay đã có thể giữ được Lâm Tiếu. Anh kéo Lâm Tiếu từ từ leo lên trên, Lâm Tiếu tức giận nhưng không thể phản kháng.
"Mẹ, con và Tiếu Tiếu lên lên trên trước, mọi người cứ thong thả mà leo."
Lâm Dược Phi hét xuống núi, giọng anh vang vọng trong núi rừng.
“Tiếu Tiếu, nhìn lên trên.” Vòng qua một khúc cua, Lâm Tiếu nghe thấy giọng nói của anh trai, cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên “woa” một tiếng, cô nhìn thấy đỉnh núi rồi.
Chiến thắng đang ở trước mặt.
Vốn dĩ Lâm Tiếu đang có hơi mệt, đột nhiên có tinh thần hơn hẳn, chân không còn đau, cũng không còn thở gấp, cũng không cần anh trai kéo nữa, một hơi leo lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một bãi đất trống rộng lớn, còn có ghế đá để ngồi, rất nhiều người ngồi trên đỉnh núi nghỉ ngơi, họ nhìn thấy Tiểu Hoàng đứng bên cạnh Lâm Tiếu, cười nói: "Dắt chó đi leo núi à?"
"Nó leo nổi không?"
Lâm Tiếu ngồi xuống ghế đá, cơn mệt lập tức ùa tới, cô gật gật đầu: "Nó leo núi giỏi hơn con người nhiều ạ."
Lâm Tiếu ngồi trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là "Ngắm nhìn mới thấy núi non xung quanh đều nhỏ bé", những ngọn đồi xung quanh đều không cao bằng ngọn núi mà cô đang leo, vô cùng mở mang tầm mắt.
Những người trên con đường núi phía dưới đều rất nhỏ bé, ánh mắt của Lâm Tiếu đột nhiên dừng lại, cô liếc mắt tìm mẹ, chị họ và chị Tiểu Vân trong số những bóng người nhỏ bé đó.
Lâm Tiếu hét xuống dưới: "Mẹ ơi, cố lên!"
Lữ Tú Anh nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu, bà ngước đầu nhìn lên, Lâm Tiếu vẫy tay với mẹ mình, Lữ Tú Anh cũng vẫy tay lại với cô.
Lâm Tiếu lại ngồi trên đỉnh núi thêm mười lăm phút nữa, cuối cùng cũng đợi được mẹ, chị họ và chị Tiểu Vân.
Anh trai lập tức chạy tới, cởi ba lô của chị Tiểu Vân xuống, đưa tay xoa xoa vai cô ấy: "Có mệt không?"
Ở đây nhiều người như vậy, Thẩm Vân khẽ xoay xoay cái vai, né tránh tay Lâm Dược Phi: "Không mệt."
Lữ Văn Lệ lập tức ngồi xuống ghế đá: "Chị mệt muốn chết rồi."
"Ngọn núi này nhìn trông thì không cao lắm, nhưng leo lên thật sự rất mệt." Đường núi khi leo lên xa hơn rất nhiều so với khi nhìn, lúc Lâm Tiếu đứng trên đỉnh núi vẫy tay với họ, rõ ràng chỉ nhìn thấy nó chỉ là một đoạn đường nhỏ nhưng lại leo mất mười lăm phút đồng hồ.
"Không được, không được, chị phải nghỉ ngơi một chút."
Lữ Văn Lệ không ngờ rằng người leo núi yếu nhất lại chính là cô ấy, người lớn tuổi như Lữ Tú Anh, người nhỏ tuổi như Lâm Tiếu, còn có một con chó con như Tiểu Hoàng, vậy mà cô ấy lại không bằng họ.
Lâm Dược Phi mở ba lô ra, vừa rồi anh cố giục mọi người ăn trên đường lên núi, bây giờ leo lên đỉnh núi các đồ ăn còn lại cũng không còn bao nhiêu nữa.
“Giải quyết hết chúng đi, đừng mang xuống núi nữa.” Lâm Dược Phi nói.
Lúc nãy Lâm Tiếu còn ăn không tiêu, nhưng bây giờ cô ngửi thấy mùi thơm của bánh nướng áp chảo kẹp thịt của mẹ mình, bụng cô lập tức kêu lên. Cô ăn hết một cái nhưng vẫn chưa thấy thấm đâu, nhưng mỗi người một cái, ai cũng ăn hết rồi.