Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu một cái, hỏi: “Ăn dưa chuột không?"
Trên đỉnh núi có người bán dưa chuột, dùng hai cái đòn gánh khiêng hai cái thúng, trong thúng chất đầy những quả dưa chuột được rửa sạch sẽ, còn dính những giọt nước trên đó.
Trong lúc họ ngồi nghỉ trên đỉnh núi, rất nhiều người xung quanh đã mua dưa chuột.
Bên cạnh còn có một người đang ăn, Lâm Tiếu ngửi thấy mùi thơm của dưa chuột, rõ ràng là cô vừa mới uống nước xong, nhưng lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Dưa chuột trên đỉnh núi giống như mì ăn liền trên tàu hoả, hấp dẫn hơn nhiều so với bình thường.
Lâm Tiếu: “Ăn ạ.”
Lâm Dược Phi đứng dậy đi mua dưa chuột, anh mua năm trái, mỗi người một trái.
Lữ Tú Anh cầm lấy trái dưa chuột, thuận miệng hỏi: "Bao nhiêu tiền một trái này?"
Lâm Dược Phi: "Hai đồng."
Lữ Tú Anh đột nhiên lớn giọng: "Một trái dưa leo mà tận hai đồng?"
Lâm Dược Phi: "Không đắt, người ta cõng từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi mà."
Lúc đầu Lữ Tú Anh định gọt vỏ dưa chuột, trong ba lô có mang theo một con dao gọt trái cây, nhưng khi nghe Lâm Dược Phi nói như vậy, ngay cả vỏ bà cũng không gọt. Bà không nỡ gọt vỏ trái dưa chuột này, nhỡ đâu không cẩn thận có khi gọt bay năm hào mất.
Lữ Tú Anh cẩn thận nếm thử từng miếng một, ăn hết trái dưa chuột đắt nhất trong đời bà, bà cảm thấy nghỉ ngơi như vậy cũng đủ rồi: "Chúng ta xuống núi thôi."
“Uống thêm chút nước đi.” Lâm Dược Phi phân phát số nước còn lại cho mọi người, khi xuống núi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lên núi thì dễ, xuống núi thì khó, mặc dù xuống núi không mệt bằng lên núi nhưng phải khống chế hai chân của mình suốt quãng đường đi. Nếu không thì khi đi xuống rất dễ bị ngã, cũng rất nguy hiểm.
Lữ Tú Anh không yên tâm về Lâm Tiếu, bà nắm tay Lâm Tiếu suốt cả đoạn đường đi xuống núi.
Đi được một lúc, Lâm Tiếu quay đầu lại nhìn, cô thấy chị họ vẫn theo sát họ, còn anh trai và chị Tiểu Vân ở đằng sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Mẹ ơi, chúng ta lạc mất anh hai và chị Tiểu Vân rồi!" Lâm Tiếu hét lên.
Lữ Tú Anh: "Lạc không nổi đâu. Xuống núi chỉ có một con đường này, anh trai con và chị Tiểu Vân không thể nào đi lạc được, chúng ta xuống chân núi đợi hai người họ."
Lâm Tiếu hỏi: "Bây giờ chúng ta không đợi anh chị sao ạ? Chúng ta có thể đứng đây chờ anh chị."
Lữ Tú Anh: "Chúng ta xuống núi trước, đợi anh chị ở dưới chân núi."
Lữ Tú Anh sớm đã nhận ra Lâm Dược Phi và Tiểu Vân không thấy đâu rồi, khi mới bắt đầu xuống núi, Lâm Dược Phi đã kéo Tiểu Vân đi ở hàng cuối cùng, từng bước từng bước đi xuống bậc thang. Đám người Lữ Tú Anh đi xuống núi với tốc độ bình thường, không cần phải nói chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ bị kéo dài khoảng cách, vòng qua hai khúc cua thì đã hoàn toàn không thấy bóng dáng họ đâu.
Lâm Tiếu còn cảm thấy vui vì mình xuống núi nhanh hơn anh trai, Lữ Tú Anh nhìn cô một cái, Lâm Tiếu với vẻ mặt đắc ý nói: "Con leo núi giỏi hơn anh trai đó."
Lữ Tú Anh thầm nghĩ, Lâm Tiếu đã lên cấp hai rồi mà vẫn không thấy cô trưởng thành chút nào.
Nhưng như vậy cũng tốt, vừa nhìn đã biết Lâm Tiếu vẫn chưa hiểu mấy chuyện này, Lữ Tú Anh nghĩ mấy năm này chắc bà không cần phải lo lắng cô yêu đương với các học sinh nam rồi.
Trên đường xuống núi, Lâm Tiếu lại đi qua một con suối nhỏ. Những bình nhựa đựng nước đều trống không, cô muốn dùng những bình nước rỗng đó mang vài chú cá nhỏ về nhà nuôi, nhưng những bình nước rỗng đó đều nằm trong ba lô của anh trai cô nhưng lại không thấy bóng dáng anh trai đâu.
“Mẹ ơi, hay là chúng ta ở đây chờ anh hai một lúc đi?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh: "Cá nhỏ như vậy không nuôi sống được đâu. Ở nhà nuôi hai ngày sẽ chết mất đấy, để chúng lớn lên trong dòng suối nhỏ này đi."
Lâm Tiếu lập tức quyết định không mang cá nhỏ về nhà nữa.
Không đợi anh trai ở lưng chừng núi, đến chân núi nhất định phải đợi anh trai. Lâm Tiếu nhặt những chiếc lá rụng ở dưới chân núi, ban đầu cô nhặt những chiếc lá đó định chơi trò bạt rễ già, nhưng ngay sau đó cô phát hiện ra những chiếc lá đỏ xinh đẹp này vừa ngắn vừa giòn, không có cách nào chơi trò bạt rễ già được.
Nhưng những chiếc lá rụng ở đây đẹp quá.
Có đỏ, có vàng, có loại nhìn kỹ sẽ thấy nửa đỏ nửa vàng, màu sắc và hình dáng của mỗi chiếc lá đều không giống nhau.
Lâm Tiếu nhặt những chiếc lá mà cô cho là đẹp nhất, rất nhanh cô đã nhặt được hơn chục chiếc lá.
Cô khoe thành quả của mình cho mẹ và chị họ xem: "Con muốn mang những chiếc lá này về làm thành tiêu bản."
Giáo viên Sinh học vừa mới giảng về cách biến những chiếc lá thành tiêu bản.
Những chiếc lá vừa to vừa đẹp như thế này, Lâm Tiếu muốn mang chúng làm thành tiêu bản tặng cho bạn học của mình, các bạn học của cô còn có thể dùng chúng làm thẻ đánh dấu trang.
Lữ Văn Lệ ngắm những chiếc lá xinh đẹp mà Lâm Tiếu nhặt một lát, thật ra những chiếc lá này trong mắt cô ấy đều như nhau, những chiếc rơi xuống đất cũng đều như nhau. Nhưng trong mắt Lâm Tiếu, những chiếc lá mà cô chọn đều rất đặc biệt, mỗi một chiếc lá trong tay cô đều có một vẻ đẹp riêng.