Lâm Tiếu đưa mười mấy chiếc lá cho mẹ cô, nhờ mẹ giữ chúng cho cô, cô lại đi nhặt những chiếc lá mới.
Lữ Văn Lệ nhìn bóng lưng của Lâm Tiếu với ánh mắt ngưỡng mộ, thầm nghĩ bản thân mình có phải quá thờ ơ rồi không, mỗi ngày sau khi tan làm về cô ấy mệt mỏi nằm dài trên giường, công việc của cô ấy không có công việc tay chân, điều khiến Lữ Văn Lệ cảm thấy mệt mỏi là tinh thần.
Cô ấy không cảm nhận được chút thành tựu nào ở công việc hiện tại của mình. Những người xung quanh cô ấy đều đang đấu đá lẫn nhau, đổ lỗi giành công nhau, cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dấn thân vào đó, mỗi ngày sau thức dậy cô ấy đều không muốn mở mắt ra, không muốn đối mặt một ngày mới.
Nhà Lữ Tú Anh rủ cô ấy đi leo núi, Lữ Văn Lệ không hề do dự mà đồng ý ngay lập tức, cô ấy muốn nhìn núi xanh nước biếc để “rửa” đôi mắt của mình.
Nhìn thấy Lâm Tiếu vừa hoạt bát vừa nhạy bén, Lữ Văn Lệ phát hiện cô ấy bị công việc giày vò đến tê liệt, đến đần độn.
Cô ấy đứng dưới chân núi hít một hơi thật sâu, không khí ở đây rất trong lành, có hương thơm của cỏ cây, nồng độ dưỡng khí cao khiến đầu óc cô ấy vô cùng minh mẫn.
Lữ Văn Lệ cố thở ra hết những chán nản buồn bực trong lồng ngực, cố gắng hít vào không khí trong lành nơi đây.
Bản thân cô ấy có thể làm công việc này cả đời không?
Nếu cô ấy làm công việc này đến hết đời, đó có thực sự là cuộc sống mà cô ấy mong muốn?
Lữ Tú Anh thấy Lữ Văn Lệ đang phân tâm, như thể cô ấy đang suy nghĩ về một vấn đề quan trọng nào đó, bà lặng lẽ ngồi bên cạnh cô ấy, không đi làm phiền cô ấy.
Lâm Tiếu không biết gì cả, cô vô tư nhặt lá cây, Tiểu Hoàng chạy tới chạy lui dưới chân cô.
Lâm Tiếu nhặt rồi vứt, vứt rồi nhặt, chỉ để lại những chiếc lá đẹp nhất, với lại những chiếc lá đó đều có đặc điểm riêng, cô không muốn những chiếc lá giống nhau.
Cuối cùng cô để lại hơn ba mươi chiếc lá, anh trai và chị Tiểu Vân cuối cùng cũng xuống núi.
Lâm Tiếu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ điện tử một cái, họ đã đợi anh trai hơn nửa tiếng đồng hồ.
"Anh hai, sao anh lại đi chậm thế?" Lâm Tiếu chạy tới, ánh mắt cô đảo qua người anh, chân anh trai cô dài như thế này cơ mà.
Thẩm Vân nghe Lâm Tiếu nói, mặt cô ấy thoáng đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống để che đậy.
Khi về đến nhà thì trời đã tối, Lâm Tiếu đặt những chiếc lá nhặt được lên hai lớp khăn ăn, kẹp chúng vào những cuốn sách dày dày, từng cuốn từng cuốn xếp chồng lên nhau.
Như thế sẽ tạo ra tiêu bản lá cây bằng phẳng.
Lữ Tú Anh giục Lâm Tiếu đi tắm: "Khi tắm con nhớ dội qua nước nóng một lát, kẻo ngày mai lại đau chân."
Tiêu bản lá cây của Lâm Tiếu vẫn chưa làm xong, cô tắm rất vội vã, không có lấy nước nóng dội vào chân như lời mẹ nói.
Sáng hôm sau, Lâm Tiếu vừa xuống giường thì choáng váng.
Tại sao chân cô lại đau thế này?
Rõ ràng trước khi ngủ nó không hề đau chút nào mà.
Đi vệ sinh ở trường trở thành cực hình của cô, Lâm Tiếu cắn răng từ từ ngồi xổm xuống, lại cắn răng từ từ đứng lên.
Chu Tuệ Mẫn hỏi cô: "Có cần tớ đỡ cậu không?"
Cô đã lên cấp hai rồi, nhà vệ sinh ở trường cấp hai đều có cửa, nếu để bạn học đỡ cô ngồi xổm xuống thì sẽ rất mất mặt. Lâm Tiếu cắn răng kiên trì: "Không cần đâu."
Những vết đau ở đùi và bắp chân của Lâm Tiếu càng ngày càng đỡ hơn, những tiêu bản lá cây mà cô ép trong sách cũng càng ngày càng phẳng hơn.
Sau một tuần, hai chân của Lâm Tiếu đã có thể tự do nhún nhảy thoải mái, những tiêu bản lá cây mà cô ép trong sách cũng trở nên khô và phẳng.
Lâm Tiếu lấy tất cả các lá cây trong cuốn sách ra, trải chúng lên bàn chiêm ngưỡng.
Có tiếng tra chìa khóa mở cửa, hôm nay anh trai về rất sớm.
Lâm Dược Phi thay dép lê, anh đi đến trước bàn của Lâm Tiếu: "Yo, tiêu bản lá cây của em làm xong rồi à."
"Anh tặng em một cuốn sách này." Lâm Dược Phi mở chiếc cặp màu đen của mình ra, lấy ra một cuốn sách bìa cứng.
Lâm Tiếu tò mò nghểnh cổ lên nhìn, đột nhiên cô kinh ngạc mở to hai mắt, há hốc mồm.
Anh trai tặng cho cô một cuốn sách về bươm bướm.
Mỗi trang đều in hình một chú bướm xinh đẹp, bên dưới ghi tên của chú bươm bướm đó, giới thiệu môi trường sống, tập tính của chúng.
Lâm Tiếu nhanh chóng lật sách ra xem, cô nhìn thấy một màu vàng cháy quen thuộc giữa những con bướm màu xanh lam, màu xanh lá cây và màu đen.
"Bướm lá khô."
Thì ra con bướm mà cô nhìn thấy trên núi tên là Bướm lá khô, một cái tên rất sinh động.
Lâm Tiếu rất thích cuốn sách về bướm này, trong đó không chỉ có các loài bướm trong nước mà còn có cả các loài bướm ngoại lai.
Nhất thời cô không nỡ rời mắt khỏi những thứ trong sách, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Cảm ơn anh hai."