Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 65 - Chương 65.

Chương 65. - Chương 65. -

Một tuần sau, khi Lâm Tiếu đi học về đã thấy ảnh gia đình treo trên tường rồi.

Lâm Tiếu cởi giày ra, không kịp thay dép để chân trần chạy qua. Cô kiễng chân lên xem tấm ảnh chụp như thế nào.

“Mẹ, mẹ cười lên thật là xinh đẹp.” Nhiếp ảnh gia chụp được khoảnh khắc Lữ Tú Anh cười rất hạnh phúc.

Lâm Tiếu nhìn mẹ trong hình không nỡ dời mắt: “Mẹ à, mẹ phải cười nhiều một chút nha.”

Lữ Tú Anh nhìn bản thân trong hình, cảm thấy thật xa lạ. Đã bao lâu rồi bà mới cười tươi thoải mái như vậy.

Ảnh gia đình được rửa ra ba bức, một bức mười một inch treo trên tường, một cái năm inch thì cất trong album ảnh. Còn một tấm là Lâm Dược Phi yêu cầu khoảng bốn inch, anh muốn để trong ví của mình.

Lâm Tiếu cũng muốn một tấm, dù cô không có ví nhưng cô có hộp bút. Có thể để ảnh sau thời khóa biểu lớp.

Bây giờ mặt sau thời khóa biểu của cô đã không còn để bảng cửu chương nữa, Lâm Tiếu đã nhớ hết trong đầu rồi, đúng lúc có thể để ảnh vào.

Nhưng Lữ Tú Anh thẳng thừng từ chối cô: “Không được.”

“Đến trường là để học, nếu bỏ ảnh vào hộp bút thì con sẽ ngồi nghe thầy cô giảng bài hay là ngồi xem ảnh?”

Lâm Tiếu nghĩ trong lòng, tai thì nghe giảng, mắt thì xem ảnh, rõ ràng là hai chuyện không liên quan gì nhau. Mắt cô ngắm ảnh nhưng tai cô vẫn có thể nghe giáo viên giảng bài mà.

Nhưng Lâm Tiếu biết không thể nói với mẹ thế được, sẽ bị mẹ mắng mất.

Lâm Tiếu không có tấm ảnh của mình, trước khi anh trai về thì tạm thời ngắm nhìn tấm ảnh anh chuẩn bị bỏ vào ví cho đã ghiền.

Dạo này anh trai về nhà rất muộn, mãi cho đến khi Lâm Tiếu đi ngủ cũng không thấy bóng dáng của anh, ngày nào Lâm Tiếu cũng chỉ thấy được anh trai trước khi đi học mỗi sáng.

Cho nên từ giờ đến sáng mai, tấm ảnh nhỏ của anh trai sẽ thuộc về cô.

Lâm Tiếu cầm bức ảnh trong tay, nằm lăn qua lăn lại trên giường.

Lữ Tú Anh dựa trên đầu giường đan áo, thấy còn chưa đến hai phúc mà Lâm Tiếu đã buồn ngủ díp cả mắt. Chờ đến khi cô ngủ thiếp đi, bà mới nhẹ nhàng rút tấm ảnh từ trong tay Lâm Tiếu ra đặt trên bàn.

Lữ Tú Anh lấy một cái khăn trùm lên chiếc đèn ở đầu giường, xong lại tiếp tục dựa vào đầu giường đan áo. Ngoài lúc thêm bớt mũi đan và đan theo hình tròn là bà phải nhìn vào áo, thì những lúc khác gần như không cần phải nhìn, ánh sáng yếu một chút cũng đủ dùng.

Sau khi vào thu, buổi trưa thì vẫn nóng nhưng sáng và tối sẽ mát mẻ một chút.

Lữ Tú Anh chờ đến lúc ôm áo len không còn ra mồ hôi nữa, sau đó thì bắt đầu gỡ len, giặt len và đan len.

Bà thích lo trước mọi chuyện, không muốn việc tới nơi rồi mới hấp tấp làm.

Mỗi năm đều như thế, vừa qua mùa hè là bà bắt đầu đan áo len. Trước khi gió mùa về, những chiếc áo len sạch sẽ mềm mại lại ấm áp đều đã được chuẩn bị xong cho một nhà ba người bọn họ.

Lữ Tú Anh đan được một đoạn thì đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã 10 giờ rồi mà Tiểu Phi vẫn chưa về.

11 giờ, 11 giờ 10, đến 11 giờ rưỡi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Lâm Dược Phi nhẹ nhàng mở rồi đóng cửa lại.

Sau đó là tiếng cạch rất nhỏ, Lâm Dược Phi cài xích chống trộm.

Lữ Tú Anh gấp chiếc áo đã đan được nửa lên bàn rồi tắt đèn. Từ trong phòng Lâm Dược Phi truyền đến tiếng sột soạt, bà không cảm thấy ồn ào mà lại cảm thấy an tâm, bà nằm trên giường, rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ.

Sáng ra Lâm Dược Phi đã thấy bức ảnh gia đình treo trên tường.

Gần đây ông chủ Lương đang dồn hết sức lực thực hiện một dự án lớn của công ty, Lâm Dược Phi cũng ra sức chăm chỉ giúp đỡ nên càng ngày về nhà càng muộn.

Tối qua về nhà thì đã muộn nên anh lần mò vào phòng chứ không bật đèn, sáng sớm dậy mới thấy bức ảnh gia đình này.

“Chụp đẹp thật đó.” Lâm Dược Phi cảm khái nói. Nhìn đẹp hơn anh tưởng tượng nhiều, chắc là do trong ảnh ba người đều đang cười vui vẻ, mà phông nền phía sau nhìn cũng rất có không khí.

Lữ Tú Anh bưng một cái đĩa từ bếp đi ra, nói: “Hôm qua Tiếu Tiếu cũng ngồi ngắm hơn nửa ngày, tấm mà con muốn để trong ví ấy, con bé lúc lên giường ngủ vẫn cầm, lúc nó ngủ rồi mẹ mới lấy ra đó.”

Bà đặt cái đĩa lên bàn ăn đến đứng cạnh Lâm Dược Phi nhìn bức ảnh gia đình: “Chớp mắt cái đã qua nhiều năm vậy rồi, lần trước lúc chụp ảnh gia đình con cũng cỡ như Tiếu Tiếu bây giờ vậy.”

“Lần sau chụp có khi con đã kết hôn, sinh con, đến lúc đó cả gia đình chúng ta sẽ chụp ảnh cùng nhau.”

Lữ Tú Anh thuận miệng nói một câu rồi lại quay lại phòng bếp.

Bình Luận (0)
Comment