Lâm Dược Phi trầm mặc nhìn bức tường trắng trước mặt.
Sau khi sống lại, anh vẫn luôn tìm kiếm Thẩm Vân, hỏi thăm người xung quanh, còn nhờ người đến đơn vị ba của Thẩm Vân để hỏi thăm. Nhưng hơn ba tháng rồi anh vẫn không biết Thẩm Vân ở đâu.
Thẩm Vân có thật sự đang ở thành phố này không. Đôi khi anh cũng nghi ngờ Thẩm Vân có phải chỉ là một giấc mơ của anh mà thôi.
Ảnh chụp mặc đồng phục đội Thiếu niên Tiền phong của Lâm Tiếu cũng đã được rửa xong, cuối cùng cũng đến lễ kết nạp vào đội Thiếu niên.
Trong sân thể dục, các em học sinh lớp 2 xếp hàng đứng ngay ngắn thành hình vuông.
“Kéo cờ, hát quốc ca sau đó là đọc danh sách thành viên mới của đội.” Lâm Tiếu kể sống động cho anh trai nghe về lễ kết nạp đội của mình.
Cô kể mẹ nghe một lần, chị Linh Linh kể một lần. Giờ kể lại lần thứ ba cho anh trai nghe nhưng cô vẫn phấn khích như trước.
“Sau đó chúng em theo thứ tự đọc tên bước lên trước.”
“Đội viên cũ sẽ quàng khăn đỏ cho đội viên mới.” Lâm Tiếu giải thích với anh trai: “Đội viên cũ là những học sinh lớp 5 và lớp 6.”
Đội viên đeo khăn cho Lâm Tiếu là một chị cao gầy, lúc quàng khăn cho cô siết hơi chặt.
Cổ Lâm Tiếu sợ nhột, mùa đông lạnh nhất cũng không mặc áo len có cổ. Khăn quàng đỏ siết chặt cái cổ làm cho Lâm Tiếu nhột buồn cười, cả quá trình đều cố gắng nín lại.
Lâm Tiếu tiếc nuối nói: “Em cũng không có nhìn kỹ chị quàng khăn đỏ cho em là người như thế nào.”
Còn có đại đội trưởng đứng đầu hàng dẫn đầu đội viên hô khẩu hiệu nữa, Lâm Tiếu cũng không nhìn thấy rõ.
“Anh, anh có biết đại đội trưởng không?” Lâm Tiếu hào hứng nói: “Là người có ba sọc ở cánh tay đó, là người giỏi nhất trường.”
Suốt cả một ngày học sinh đều đang thảo luận về lễ kết nạp. Vương Hồng Đậu lén lút nói với Lâm Tiếu: “Thật ra trong lễ kết nạp, khăn quàng của tớ là tự tớ thắt đó.”
Lâm Tiếu trừng lớn đôi mắt: “Tại sao vậy?”
Vương Hồng Đậu nói: “Chị thắt khăn quàng cho tớ chỉ có thể tự thắt khăn quàng cho chị ấy thôi, không thắt cho người khác được. Tớ đứng đối diện với chị ấy mà mãi chị ấy cũng không thắt cho tớ được.”
Chị ấy luống cuống tay chân mãi cũng không thắt được, thấy thời gian sắp hết mà cô bé sắp phải rời hàng, nên vội vàng nói nhỏ với Vương Hồng Đậu rằng: “Chị lấy tay che cho, em tự thắt khăn nha.”
Thế nên khăn quàng của Vương Hồng Đậu là tự cô bé thắt vào.
“Cậu không được nói với người khác đâu đó.” Vương Hồng Đậu nói với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh: “Ừ, tớ sẽ không nói cho người khác biết đâu.”
Lâm Tiếu thầm nghĩ chuyện của Vương Hồng Đậu thật thú vị, cô rất muốn nói cho mẹ và anh trai nghe. Nhưng đã hứa với Vương Hồng Đậu rằng không nói với ai nên chỉ có thể giữ trong lòng thôi.
“Anh ngồi yên ở đây, đừng nhúc nhích để em thắt khăn quàng đỏ cho anh.”
Lâm Tiếu lấy anh trai làm công cụ, thắt khăn rất lưu loát.
Rõ ràng thắt khăn cho người khác và thắt cho bản thân đều giống nhau mà, Lâm Tiếu không hiểu sao chị ấy lại không thắt khăn cho Vương Hồng Đậu được.
Việc kết nạp đội lần này làm cho học sinh lớp 2 rất háo hức. Cô giáo Từ cũng vui vẻ để học sinh háo hức vài ngày, sau đó sẽ siết dây cót tinh thần cho bọn chúng.
“Nghiêm túc lại đi, sắp tới lúc thi giữa kỳ rồi đó.”
Chỉ cần một câu nói của cô giáo Từ đã biến một đám cún con đang vui vẻ trong lớp thành một đám thỏ trắng ngoan ngoãn.
Thật ra Lâm Tiếu cũng không có cảm giác gì, cô chưa từng bị áp lực thi cử. Đối với cô mà nói đi học và đi thi đều giống nhau, đều là một phần của trường học.
Dù cô thi được bao nhiêu điểm thì Lữ Tú Anh cũng sẽ không đánh hay mắng cô.
Lâm Tiếu cảm thấy mình phải cảm ơn anh trai một chút, mẹ khoan dung với cô như vậy chính là bởi vì trước đó đã có anh trai như vậy rồi.
“Hồi còn đi học, anh con lúc nào cũng nộp giấy trắng hết.”
Mặc dù Lâm Dược Phi đã tốt nghiệp nhiều năm rồi nhưng Lữ Tú Anh vẫn bị ám ảnh. Đêm còn mơ thấy Lâm Dược Phi gây chuyện ở trường, bà bị giáo viên mời lên văn phòng làm việc.
Nếu so ra thì Lâm Tiếu còn nghiêm chỉnh học hành chán.
Kỳ thi giữa kỳ không làm Lâm Tiếu lo lắng được, nhưng thứ khiến cô thoát khỏi sự háo hức khi kết nạp đội là một tin xấu như sét đánh ngang tai.
Lâm Tiếu về nhà, khuôn mặt tiếc rười rượi nói với anh trai.
“Thì ra không phải kết nạp đội là có thể đứng trực ở cổng trường, phải đến năm lớp 5 mới được.”
“Đến năm lớp 5 thì còn rất lâu nữa.”
“Mẹ, có thật là gần đây anh không làm chuyện xấu gì ở bên ngoài không?” Lâm Tiếu lo lắng hỏi.
Ở trong mắt cô, anh trai lại trở về tình trạng trước đây đi sớm về khuya, người thì nồng nặc mùi rượu và khói thuốc.
Khác biệt duy nhất là anh trai không còn ngủ ngày nữa mà ngày nào cũng dậy sớm đưa cô đi học.
Lữ Tú Anh sờ đầu cô cười: “Không có, dạo này anh con đang bận làm việc ở bên ngoài thôi.”