Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 651 - Chương 651.

Chương 651. - Chương 651. -

Ở hai bên đường phía sau trường trung học số một phủ đầy lá do cây ngô đồng rụng, gió mùa thu mang theo hơi ẩm của lá rụng, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng lách tách giòn vang.

Mùi hạt dẻ rang đường bay trong gió, Lâm Tiếu hít sâu mấy hơi: “Tớ mời mọi người ăn hạt dẻ rang đường nha.”

Trước khi ra ngoài sáng nay, mẹ đã đưa tiền tiêu vặt cho Lâm Tiếu, bảo cô là mời bạn bè ăn thứ gì đó.

"Chú, cháu mua năm túi nhỏ hạt dẻ rang đường." Lâm Tiếu phân phát chia hạt dẻ rang đường cho bạn bè của mình.

Vẻ mặt của Viên Kim Lai ghét bỏ: “Đây là món mà mấy bạn nữ thích ăn sao.” Viên Kim Lai cảm thấy bóc từng hạt dẻ rang đường ra rất phiền phức, ăn cả buổi cũng không đủ no.

Lâm Tiếu vươn tay lấy lại cái túi: "Cậu không ăn thì trả lại cho tớ."

Viên Kim Lai giữ chặt túi không buông: "Ai nói tớ không ăn?"

“Hôm nay tớ sẽ ăn trưa ở đây.” Viên Kim Lai nhìn xung quanh: “Phía sau trường trung học số một của cậu nhiều cửa hàng như vậy, sao ngay cả quán thịt xiên nướng cũng không có?”

Lâm Tiếu: "Ngày thường có chứ." Từ thứ Hai đến thứ Bảy thì con đường phía sau có rất nhiều quán ăn, nhưng hôm nay là Chủ nhật, nên quán ăn vặt ít hơn một nửa, Lâm Tiếu không quen khi đường phía sau lại yên ắng như vậy.

Viên Kim Lai mua thêm hai củ khoai lang nướng, vỏ khoai lang nướng hơi cháy nên nhìn bên ngoài có hơi đen, nhưng khi bóc ra, thì thấy khoai lang nướng ở bên trong lại ngọt như đường.

Viên Kim Lai gặm một miếng dính trên vỏ khoai lang trước, chỗ đó là ngon nhất.

Mùi thơm của khoai lang nướng không ngừng xộc vào mũi Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đi về phía trước một khúc, nhưng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ, nên đã quay đầu lại để mua khoai lang nướng.

Vương Hồng Đậu đuổi theo: "Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn."

Bác bán khoai lang đặt củ khoai lang lên bàn cân, ở bên kia thì treo một chồng quả cân: "Vừa đủ rồi."

"Cháu cũng muốn sao, vậy cháu mua bao nhiêu?" Bác ấy hỏi.

Trần Đông Thanh: "Dạ con không mua ạ." Hiện tại trong nhà không còn quản đồ ăn vặt của cậu bé nghiêm khắc như trước nữa, dạ dày của Trần Đông Thanh cũng không còn quá yếu như lúc trước, nhưng cậu bé ăn quá nhiều đồ ăn vặt thì bữa tối sẽ không ăn nổi, tình hình cứ như vậy thì gia đình của Trần Đông Thanh sẽ cương quyết không cho phép.

Trần Đông Thanh đã mua một túi hạt dẻ rang đường, nên sẽ không được mua khoai lang nướng. Thật ra bây giờ Trần Đông Thanh hoàn toàn không cần sự giám sát của cha mẹ khi ăn vặt, chính cậu bé cũng rất kiềm chế.

Đồ ăn vặt không đủ dinh dưỡng, nên sẽ không thể cao lớn.

Diệp Văn Nhân nghe thấy Trần Đông Thanh không muốn, thì cũng vội vàng nói: "Con cũng không mua ạ." Mẹ đã làm một bữa ăn thịnh soạn vào Chủ nhật, mẹ đã phải làm việc vất vả hơn nửa ngày, nhưng cuối cùng cô bé lại no vì ăn vặt nên không ăn cơm được, Diệp Văn Nhân cảm thấy như vậy là không tốt.

"Con cũng không mua ạ, Lâm Tiếu à, chúng ta ăn chung một cái đi." Vương Hồng Đậu nói.

Lâm Tiếu bẻ khoai lang ra, hơi nóng và mùi thơm cùng nhau tỏa ra. Trong chốc lát như vậy, Viên Kim Lai đã ăn xong một củ khoai lang nướng, giờ còn đang ăn củ thứ hai.

“Trong lớp tiếng Anh chiều nay tớ có nghe bạn cùng bàn với tớ hát một bài hát á." Viên Kim Lai vừa cười hi hi vừa nói.

Lâm Tiếu: "Bài hát gì vậy?"

Viên Kim Lai quơ quơ khoai lang trong tay: "Là bài hát phù phù."

Đột nhiên Lâm Tiếu hiểu được bài hát phù phù là gì: "Ôi cậu ghê quá."

Vương Hồng Đậu cũng hiểu ra, nửa củ khoai lang trong tay đột nhiên không còn thơm nữa, cô bé còn vươn tay đánh Viên Kim Lai: "Cậu ghê quá đi mất."

Viên Kim Lai nháy mắt một cái: "Tớ cũng chưa nói cái gì hết, các cậu đang nghĩ đi đâu vậy?"

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu cùng nhau ra sức đánh Viên Kim Lai một trận, cuối cùng cũng ăn xong món khoai lang nướng trong tay, vừa thơm vừa ngọt, nên không có ai nỡ lòng vứt bỏ củ khoai lang nướng vừa mềm vừa béo như này hết.

Nhóm người cứ lần lượt đi dạo qua các cửa hàng nhỏ ở con phố phía sau. Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân bị lóa mắt bởi mấy món trang sức rực rỡ đủ các loại ở trong cửa hàng trang sức, Vương Hồng Đậu cầm một chiếc băng đô bằng "pha lê" lên rồi đội lên đầu, sau đó thì nhón chân lên để soi chính mình trong chiếc gương nhỏ trên kệ.

"Tại sao lại không có cửa hàng nào như này trước trường tiểu học của chúng ta chứ?" Thậm chí ở con đường phía sau trường trung số một lại không chỉ có mỗi một cửa hàng trang sức như vậy.

Bình Luận (0)
Comment