Vương Hồng Đậu khoác tay Diệp Văn Nhân, an ủi cô bé: "Thư viện trường mình mới bổ sung thêm sách mới, không phải cậu có rất nhiều sách muốn xem nhưng vẫn chưa kịp xem sao? Ngày mai chúng ta đến thư viện mượn sách xem, mượn sách ở thư viện không có tốn tiền."
Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Thư viện trường có sách mới rồi sao?" Khi cô còn học tiểu học, đã mấy năm rồi thư viện không hề bổ sung thêm sách mới, thư viện trường tiểu học không hấp dẫn Lâm Tiếu như tiệm sách Văn Lan ở trước cổng trường.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân gật đầu: “Ừm, tháng trước mới thêm một lô.”
Đi ra khỏi tiệm sách sau trường, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh sánh vai nhau đi ra, cô thấy Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân khoác tay nhau, đột nhiên Lâm Tiếu cảm thấy Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân thân thiết hơn trước rất nhiều.
Kệ đi, thật ra thì trước đây họ cũng thường khoác tay nhau chỉ là Lâm Tiếu chưa bao giờ để ý mà thôi, bởi vì cô cũng thường khoác tay với Vương Hồng Đậu, khoác tay với Diệp Văn Nhân.
Nhưng hôm nay, chủ đề mà Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nói với nhau là những chủ đề mà Lâm Tiếu không biết.
Thư viện có thêm sách mới, họ đứng ở cổng trường trực sao đỏ, Diệp Văn Nhân đã trở thành một phát thanh viên nhỏ trong phòng phát thanh của trường.
Đương nhiên, Lâm Tiếu cũng có rất nhiều chủ đề mới, ba người Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh rất hứng thú nghe Lâm Tiếu kể, còn không ngừng đặt câu hỏi cho cô.
"Kỳ thi tháng mỗi tháng phải thi một lần thật sao?"
"Điểm số được viết trực tiếp trên giấy đỏ rồi dán lên tường sao?"
“A a a a a, cấp hai thật đáng sợ."
Lâm Tiếu hiếm khi nào bước ra khỏi tiệm sách với hai bàn tay không, Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh cũng vậy. Khi bốn người họ bước ra khỏi tiệm sách thì trong cặp của họ đều có thêm một hoặc hai cuốn sách mới, Lâm Tiếu mở cặp ra đặt những cuốn sách vừa mua vào, nhìn thấy thẻ đánh dấu trang lá đỏ trong cặp: "À, tớ vẫn chưa đưa thẻ đánh dấu trang lá đỏ cho các cậu."
Lâm Tiếu lấy mấy tấm thẻ đánh dấu trang lá đỏ ra, để cho ba người bạn nhỏ chọn. Vương Hồng Đậu chọn tấm đỏ nhất, Diệp Văn Nhân chọn tấm nửa đỏ nửa xanh, tấm của Trần Đông Thanh là tấm cân đối nhất.
Tấm còn lại chính là của Viên Kim Lai, Lâm Tiếu cất tấm thẻ của Viên Kim Lai vào trong cặp trước: "Tại sao buổi trưa Viên Kim Lai mới đến vậy ta?"
"Chúng ta ở phía sau trường như này, cậu ấy có thể tìm được chúng ta không?"
Nhắc tào tháo, tào tháo đến, Lâm Tiếu mới nói xong chưa được bao lâu thì nhìn thấy Viên Kim Lai đạp xe chạy vào con đường phía sau trường.
"Viên Kim Lai." Lâm Tiếu không dám tin vào mắt mình, Viên Kim Lai vậy mà tự mình đạp xe đạp tới đây.
“Sao cậu lại tìm được nơi này?” Lâm Tiếu hỏi.
Viên Kim Lai: "Tôi có một người anh hàng xóm học trường trung học số một, tớ hỏi anh ấy đến trung học số một đi như thế nào ấy mà."
Lâm Tiếu tò mò hỏi: "Từ nhà cậu đến trung học số một bao xa?"
Viên Kim Lai: "Tớ không phải từ nhà qua đây, tớ chạy từ Cung thiếu nhi qua đó."
Đột nhiên Lâm Tiếu nhớ ra, cuối tuần Viên Kim Lai có rất nhiều môn học ở Cung thiếu nhi.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử của mình một cái, mới hơn mười giờ, không phải mười một giờ như Viên Kim Lai nói: "Buổi sáng cậu có bao nhiêu tiết học ở Cung thiếu nhi?"
Viên Kim Lai đắc ý nói: "Buổi sáng toàn là tiết học, nhưng mà tớ đã trốn ra sớm."
Buổi sáng Viên Kim Lai có hai môn, tổng cộng bốn tiết học. Lúc giáo viên điểm danh cậu bé bắt buộc phải có mặt, nếu không có mặt giáo viên của Cung thiếu nhi sẽ gọi điện cho phụ huynh. Viên Kim Lai ngồi sẵn trong phòng học của môn thứ hai, chờ giáo viên điểm danh hô “có” xong, sau đó thừa lúc giáo viên quay đầu lên bảng viết bài tập, cậu bé sẽ lẻn ra cửa sau.
Lâm Tiếu há hốc mồm, Viên Kim Lại vậy mà lại trốn học ra ngoài chơi.
Viên Kim Lai tự mình đạp xe, từ Cung thiếu nhi đến trung học số một, sau đó phải đạp xe quay về Cung thiếu nhi, buổi chiều cậu bé vẫn có tiết học.
Đột nhiên Lâm Tiếu cảm thấy mọi người đều đã thay đổi rất nhiều. Cô mới chia tay đám bạn mình được hai tháng, nhưng trong hai tháng này, dường như vừa chợp mắt một cái mọi người đều trưởng thành hết rồi. Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhau ngồi xe buýt đến đây, còn Viên Kim Lai thì tự mình đạp xe, thật sự rất giống một người lớn.
Lâm Tiếu quay đầu nhìn Trần Đông Thanh.
Trong ba người bạn cùng lớp, chỉ có mình Trần Đông Thanh là không thay đổi.
Giống như Lâm Tiếu, vẫn ngồi ở yên sau xe đạp của phụ huynh, để họ đưa đón.
Ánh mắt Lâm Tiếu lướt qua trên đầu Trần Đông Thanh, ngay cả chiều cao của Trần Đông Thanh cũng không có thay đổi.
Thật tuyệt vời, Lâm Tiếu có một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa yên tâm.