Viên Kim Lai do dự một chút, nói: "Các cậu đi trước đi, mười một giờ trưa tớ sẽ qua."
Lâm Tiếu đã gọi hai vòng điện thoại cho đám bạn của mình, thương lượng xong việc ngày mai ra ngoài đi chơi.
Sáng hôm sau, Lâm Tiếu không ngủ nướng, cô dậy rất sớm, ăn sáng xong, mẹ cô đạp xe chở Lâm Tiếu đến trung học số một.
Tại cổng trường trung học số một, Lâm Tiếu thấy Trần Đông Thanh và bà Vương đã đến rồi, Lâm Tiếu vui vẻ chạy đến.
Nhìn thấy Lâm Tiếu, Vương Nguyệt Nga mỉm cười nói: "Có phải Tiếu Tiếu lại cao hơn rồi phải không? Còn cao hơn Đông Đông một khúc nữa."
Lâm Tiếu rất thích nghe người khác khen cô cao, cô nhảy lên một cái thật mạnh, nói với bà Vương: "Bây giờ ngày nào cháu cũng chăm nhảy dây đấy bà."
Vương Nguyệt Nga muốn so thử chiều cao của Lâm Tiếu với Trần Đông Thanh: "Hai đứa quay lưng lại với nhau, để bà xem xem Tiếu Tiếu cao hơn Đông Đông bao nhiêu."
Trần Đông Thanh nghe bà nội nói, đột nhiên mặt cậu bé đỏ bừng lên, lập tức chạy ra xa cách Lâm Tiếu tám thước: "Cháu không muốn."
Cậu bé không muốn lưng tựa lưng so chiều cao với Lâm Tiếu đâu.
Lữ Tú Anh vội nói: “Để mấy đứa nhỏ đứng đây đợi bạn của chúng đi. Bà Đông Đông, sáng nay bác có bận gì không? Nếu không thì hai chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi một lát."
Trường trung học số một cách nhà họ hơi xa, hôm nay Lâm Tiếu sẽ ở trường trung học số một chơi tận nửa ngày, nếu bây giờ Lữ Tú Anh đạp xe về nhà, một lát lại đạp xe đến đón Lâm Tiếu thì chẳng khác nào tự làm khổ mình, tất cả thời gian đều bị lãng phí trên đường đi. Hơn nữa, đôi bạn vong niên Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga đã lâu không gặp nhau, Lữ Tú Anh cũng muốn trò chuyện với Vương Nguyệt Nga một lát.
Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga cùng nhau rời đi, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đứng ở cổng trung học số một đợi đám bạn mình. Thật ra Lâm Tiếu đến sớm hơn một chút so với thời gian đã hẹn, tuy nhiên rõ ràng Trần Đông Thanh đã đến sớm hơn nhiều so với thời gian đã hẹn trước.
Ánh mắt Trần Đông Thanh quét qua lan can cổng chính, nhìn về phía khuôn viên trung học số một, trong mắt tràn đầy khát khao: "Lâm Tiếu, giáo trình cấp hai có khó không?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không khó."
Trần Đông Thanh nhận được câu trả lời nằm trong dự đoán của cậu bé, cậu bé nghĩ mình không nên hỏi câu hỏi này, đối với Lâm Tiếu, có lẽ không có giáo trình nào là khó cả: “Cấp hai có vui không?”
Lâm Tiếu gật đầu: "Vui lắm."
Chẳng mấy chốc, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhau đến, Lâm Tiếu không thấy phụ huynh họ, ngạc nhiên hỏi: "Hai người các cậu đến đây bằng gì thế?"
Vương Hồng Đậu: "Chúng tớ cùng nhau ngồi xe buýt đến đó, trước nhà Diệp Văn Nhân có chuyến xe buýt đến trường trung học số một."
Nhà của Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cách nhau không xa, đầu tiên Vương Hồng Đậu đi bộ đến cổng nhà Diệp Văn Nhân, sau đó hai người cùng nhau ngồi xe buýt đến đây.
Vương Hồng Đậu nôn nóng nói: "Đi đi đi, Lâm Tiếu, mau đưa chúng tớ đến con đường sau trường trung học số một đi."
"Ồ, được." Lâm Tiếu còn đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên hai người Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhau ngồi xe buýt đến đây, từ trước đến nay Lâm Tiếu chưa bao giờ tự mình đi xe buýt cả, đi đâu cũng có mẹ hoặc anh trai đưa đón.
Rõ ràng cô đã là học sinh cấp hai rồi, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân vẫn là học sinh tiểu học, tại sao một học sinh cấp 2 như cô còn thua cả học sinh tiểu học kia chứ?
Lâm Tiếu đi phía trước dẫn đường, dẫn mấy người bạn đến con đường phía sau trung học số một.
Vào chủ nhật, con đường phía sau hơi vắng vẻ, nhưng ba người bạn của Lâm Tiếu vẫn bị sốc bởi con đường đầy rẫy cửa hàng này. Mọi người nhất trí quyết định đi đến tiệm sách trước.
Con chó của chủ tiệm sách nuôi đang nằm ngủ ở cửa, bốn người họ rón ra rón rén bước vào. Diệp Văn Nhân quay đầu lại nhìn con chó vài cái, cô bé vừa thích vừa sợ.
Tiệm sách ở con đường phía sau trung học số một lớn hơn, nhiều sách hơn so với tiệm sách Văn Lan, với lại sách ở đây đều dành cho học sinh cấp hai và người lớn xem.
Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh cũng giống như Lâm Tiếu - người lần đầu bước vào tiệm sách phía sau trường, nhìn những cuốn sách chất đầy trong giá sách, họ cảm thấy mỗi một cuốn sách đều đang phát sáng, chứa đầy sự cám dỗ bí ẩn.
“Còn có thể thuê sách? Tại sao tiệm sách Văn Lan lại không thể thuê sách?” Diệp Văn Nhân đứng trước giá sách cho thuê sách, cô bé đi từ trái sang phải, từ phải sang trái.
Lâm Tiếu nói: "Cậu muốn xem quyển nào? Tớ sẽ thuê giúp cậu."
Tuy nhiên, cuối cùng Diệp Văn Nhân vẫn cố gắng nhịn buồn mà từ bỏ: "Tớ trả lại cho cậu cũng rất phiền phức."
Diệp Văn Nhân không thể vài ngày sau lại đi gặp Lâm Tiếu một lần nữa được.