Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 659 - Chương 659.

Chương 659. - Chương 659. -

Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm một chút, tháng 12 một đợt gió mùa làm giảm nhiệt độ. Lữ Tú Anh đưa quần áo bông đã giặt sạch cho Lâm Tiếu thay.

“Trời lạnh không hợp mặc quần áo len.”

Lâm Tiếu nhìn quần áo bông to mập thì liên tục lắc đầu: “Mẹ, con không muốn mặc.”

“Các bạn cũng không mặc quần áo bông, trong phòng học có đủ lò sưởi hơi nước , mặc quần áo bông sẽ nóng.”

“Còn có tập chạy, tiết thể dục. Mặc quần áo bông, tay chân không co duỗi được. Sau khi chạy xong… đổ mồ hôi, dễ bị cảm lạnh, còn không bằng mặc ít chút.”

Lữ Tú Anh kinh ngạc, mùa đông năm ngoái bà có mua cho Lâm Tiếu một cái quần jean mặc dịp tết. Lâm Tiếu lo lắng cái quần đó hơi chật, không mặc được quần bông bên trong. Nghĩ nhất định phải mặc quần bông trong dịp tết.

Vậy mà chưa đến một năm, Lâm Tiếu lại từ chối không mặc quần áo bông.

Nếu như học sinh khác cũng không mặc thì bà cũng không muốn ép Lâm Tiếu. Mặc quần áo bông đúng là hoạt động rất bất tiện, các khớp khó co duỗi, Lâm Tiếu nói vậy cũng có lý.

“Vậy mùa đông này con muốn mặc quần áo len sao?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu ra sức gật đầu, ánh mắt chờ mong nhìn bà: “Được không ạ?”

Lữ Tú Anh thở dài: “Con cũng không nói sớm. Nói sớm tí thì mẹ sẽ đan quần áo dày hơn cho con.”

Lâm Tiếu lắc đầu liên tục: “Không nên quá dày, quần áo len của con đủ dày rồi. Trong lớp không ai dày hơn con hết.”

Lữ Tú Anh cười nói: “Nói bậy, con có vén hết đồ các bạn lên sờ rồi sao.”

Lâm Tiếu: “Dù sao quần áo len của Chu Tuệ Mẫn mấy bạn ấy rõ ràng cũng không dày như con.”

Cuối cùng Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đều nhường một bước. Bà nói: “Vậy mẹ sẽ không đan áo dày hơn cho con nữa, mà sẽ thêm hai cái áo ghi-lê. Con có thể mặc thêm một chiếc ghi-lê vào giữa áo len và đồng phục học sinh.”

“Lại đính thêm một cái khuy cài, để nóng hay lạnh thì chỉ cần cởi ra.”

Lâm Tiếu đồng ý, ý này của mẹ đúng là hay.

Lữ Tú Anh lập tức lấy mấy sợi len trong nhà ra bắt đầu đan áo ghi-lê. Bà cầm sách áo len lên cho Lâm Tiếu chọn kiểu dáng, cô lật qua hai trang nói: “Nhìn đều giống nhau nha.”

“Được, vậy để mẹ chọn ha.” Bà cầm sách về.

Nói Lâm Tiếu lớn rồi, cô lại không chịu mặc quần áo bông nữa. Nói cô trưởng thành thì ở phương diện ăn mặc Lâm Tiếu lại không quan tâm cho lắm, Lữ Tú Anh nói cô mặc cái gì thì mặc cái đấy.

Bà đan áo rất nhanh, vài ngày là đan xong một cái áo len, áo ghi-lê còn nhanh hơn.

Phòng văn thư có nhiều thời gian rảnh, mỗi trời thu là chị Lưu lại đem áo đến phòng làm việc đan. Lữ Tú Anh có đủ thời gian đan áo ở nhà, nên không làm thế. Nhưng bây giờ thời gian gấp rút, nhiệt độ lại hạ thấp, Lâm Tiếu còn đang chờ áo để mặc, bà cũng không thể không ngoại lệ mang áo len lên văn phòng đan.

Buổi sáng sau khi đến văn phòng, Lữ Tú Anh quét tước một lần, tưới hoa, rửa chén pha trà. Sau đó mới ngồi trên ghế lót đệm bông, lấy áo ra bắt đầu đan.

Đan được hai hàng, chị Lưu cũng đã đến văn phòng. Thấy Lữ Tú Anh cầm áo len thì kinh ngạc: “Mùa đông rồi, sao bà lại đan áo vậy?”

Lữ Tú Anh kể chuyện Lâm Tiếu không chịu mặc quần áo bông ra.

Chị Lưu cười gật đầu: “Cũng bình thường, cô gái nhỏ lớn lên thích chưng diện, mặc quần áo bông phồng phồng to to không đẹp.”

Nói chuyện được hai câu, chị Lưu lại đổi chủ đề: “Tú Anh, bà có nghe tin đồn trong nhà máy hiện nay, đồn muốn sa thải công nhân đó?”

Kim đan len trong tay Lữ Tú Anh dừng lại: “Sao tôi lại không nghe nhỉ.”

Gần đây người dân trong khu tập thể xưởng dệt đều hoang mang, tin đồn bay đầy trời.

Lần đầu tiên bà nghe thấy chuyện sa thải, giật mình, tim đập thình thịch. Chẳng lẽ Tiểu Phi nói đúng rồi sao?

Nhưng Lữ Tú Anh vẫn không tin, hoặc là nói bà không thể tin, càng không muốn tin: “Tôi nghĩ chỉ là tin đồn mò thôi.”

“Xí nghiệp quy mô nhà nước sao lạ có thể cho sa thải công nhân chứ.”

Chị Lưu gật đầu: “Ai nói cũng không đúng.”

Nhưng bà ấy chuyển đề tài lại nói thêm: “Nhưng mà tôi thấy, không có lửa thì làm sao có khói. Nếu là không có chuyện gì sao tin đồn lại lan truyền vậy. Hiệu suất của xưởng dệt cũng ngày càng kém.”

“Trước đây vải của chúng ta còn được xuất khẩu, nhưng bây giờ việc làm ăn đều tập trung ở phía Nam kia.”

“Nhưng tôi nghĩ sa thải cũng quá rồi.” chị Lưu cũng không dám tin nói: “Nếu nhà máy muốn nhân viên nghỉ hưu, có khi nào sẽ mở nội thối (nghỉ hưu sớm) hay không.”

Chị Lưu nói tiếp: “Năm nay tôi 46 tuổi, nếu nghỉ hưu sớm thì tuổi chắc chắn đủ rồi. Bà nói xem đến lúc đó bà có muốn nghỉ sớm hay không?”

Thì ra là chị Lưu quan tâm đến cái này, Lưu Tú Anh nhận ra thì có chút kinh ngạc: “Chị Lưu, bà muốn nghỉ hưu sớm sao? Công việc này của chúng ta cũng không mệt.”

Bình Luận (0)
Comment