“Ài…” Lữ Tú Anh thở dài thay cho một nửa số công nhân bị sa thải trong khu tập thể.
“Mẹ, nhất định phải sa thải ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh cũng thở dài: “Cũng hết cách rồi.” Tiền đương nhiên là quan trọng, nhưng bà biết mọi người thật sự suy sụp một phần là do tòa nhà sụp đổ. Trong lòng của các công nhân, xưởng dệt bông kiên cố như một tòa nhà bê tông cốt thép có thể che mưa chắn nắng cả đời. Tòa nhà kiên cố như vậy lại có lúc mong manh, trong một lúc khiến nhiều người không chấp nhận được.
Công tác sa thải rất nhanh được đưa ra, trong đó có một phần quan trọng.
Đối với gia đình có cặp vợ chồng công nhân thì chỉ có thể ở lại một người, còn một người phải đi.
Khu tập thể xưởng dệt bông hơn phân nửa là gia đình có vợ chồng công nhân. Xưởng dệt bông cũng như một cái xã hội thu nhỏ, nhu cầu sinh hoạt của công nhân đều được đáp ứng trong khu tập thể, tất nhiên hôn nhân trong nội bộ chiếm đa số.
Những năm đầu xưởng dệt bông làm ăn phát đạt, các công nhân nữ rất được săn đón, ai cũng ưu tiên kết hôn với công nhân trong xưởng, hai người cùng hưởng lương cao.
Bây giờ lại biến thành trong hai người một được ở lại, một người bị sa thải.
Quy định trong xưởng dệt rất tàn khốc, trời tháng 12 lạnh giá này không biết bao nhiêu người rơi nước mắt trong đêm.
Nước mắt chảy xong thì cũng đưa ra được quyết định. Hơn 95% các gia đình quyết định giống nhau, để chồng ở lại xưởng dệt vợ thì bị sa thải.
Chị Lưu và Lữ Tú Anh cũng hoảng hồn một trận, một nửa số công nhân đã bị sa thải. Các giáo viên trực thuộc trường tiểu học và các bà có bị sa thải hay không.
Nhưng mãi vẫn không có tin gì, sau đó thì mọi người đều biết không cần thiết. Khi công nhân bị sa thải thì bọn trẻ vẫn phải đi học đọc sách, trưởng tiểu học phụ thuộc vào rất nhiều học sinh, dĩ nhiên giáo viên cũng không ít.
Lữ Tú Anh nhìn những người đang lo lắng bị sa thải cảm thấy bản thân cũng suýt nằm trong số đó. Nếu không phải Lâm Dược Phi khuyên bà chuyển đến phòng văn thư hết lần này đến lần khác thì bây giờ Lữ Tú Anh vẫn còn làm việc trong xưởng.
Bà có thể nằm trong nửa số công nhân bị sa thải kia.
Lữ Tú Anh dặ Lâm Tiếu: “Sắp tới đừng đi tới nhà chị Tiểu Mai và chị Linh Linh chơi, người lớn trong nhà họ đang rất buồn phiền.”
Lâm Tiếu gật đầu, bây giờ thời gian cô đi tìm chị Tiểu Mai và chị Linh Linh đã không còn nhiều nữa. Hai chị ấy đều học bài bận rộn, Lâm Tiếu cũng rất bận.
Chủ nhật cô đang ở nhà đọc sách.
Bỗng bang lên tiếng đập cửa, Lữ Tú Anh mở cửa, dì Tề đi vào. Lâm Tiếu ngoan ngoãn chào: “Chào dì Tề.”
Dì Tề có vẻ mất hồn mất vía, Lâm Tiếu chào cũng không trả lời. Dì ấy kéo tay Lữ Tú Anh nói chuyện trong phòng khách, vừa mở miệng nói chuyện vành mắt đã đỏ lên.
“Tú Anh, tại sao cặp vợ chồng công nhân lại sa thải đều sa thải phụ nữ còn đàn ông thì ở lại?”
“Tôi ở lại bộ phận hậu cần để lão Phùng ra ngoài tìm công việc khác, nghĩ vậy chẳng lẽ là sai sao?”
Dì Tề ở bộ phận hậu cần, không thể nói là công việc béo bở, nhưng có chỗ có lợi. Lão Phùng làm ở xưởng dệt, tiền lương ngang với dì nhưng còn vất vả hơn.
Dì Tề nghĩ thế nào cũng thấy sa thải chồng là cách tối ưu nhất, hàng tháng có thể mua được giá sỉ trong xưởng, có thể tiết kiệm một khoản tiền.
Nhưng mà khi dì ấy đưa ra ý này thì mọi người xung quanh đều rất kinh ngạc.
Chồng gì không đồng ý, bố mẹ chồng cũng không tán thành, ngay cả bố mẹ ruột cũng khuyên di Tề nên nhường một bước.
“Đàn ông sĩ diện, con có việc nhưng lão Phùng lại không có. Mặt mũi biết để đâu.”
“Sau khi bị sa thải nếu không tìm được việc thì ở nhà lão Phùng nuôi.”
“Nhưng nếu tiểu Phùng bị sa thải lại không tìm được việc, lẽ nào con muốn cậu ấy ở nhà để một người phụ nữ cực khổ kiếm tiền nuôi gia đình, sao mà Tiểu Phùng chịu được.”
Dì Tề không hiểu tại sao mọi người xung quanh lại nói như vậy, dì ấy nói với Lữ Tú Anh: “Trước đây tôi ở hậu cần, sau này vẫn ở hậu cần. Mặc kệ lão Phùng có đi làm hay không, tôi vẫn làm việc kiếm tiền bằng trước kia.”
“Tại sao lão Phùng bị sa thải thì tôi lại trở thành người phụ nữ làm việc chăm chỉ nuôi gia đình chứ.”