Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 662 - Chương 662.

Chương 662. - Chương 662. -

Từ lúc vào cửa dì Tề đã khóc lóc kể lể, Lữ Tú Anh cũng không có cơ hội chen vào. Bà dùng ánh mắt bảo Lâm Tiếu trở về phòng nhưng cô lại ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu được ý của mẹ.

Cuối cùng cũng đợi được cơ hội xen vào, Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, về phòng làm bài tập đi, đóng cửa lại."

“Con đã làm xong lâu rồi.” Dưới cái nhìn chăm chú của mẹ cô vẫn ngậm miệng, ngoan ngoãn quay về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cửa phòng cũng không thể ngăn được Lâm Tiếu lắng nghe tiếng động bên ngoài. Cô nghe thấy dì Tề thở dài một tiếng, nói: "Bây giờ cả nhà từ trên xuống dưới chỉ có Nguyệt Nguyệt là đứng về phía tôi.”

Nguyệt Nguyệt mà dì Tề nói đến chính là con gái Phùng Bảo Nguyệt của dì ấy.

"Lão Phùng biết Nguyệt Nguyệt đứng về phía tôi, cho nên ông ấy đối với Nguyệt Nguyệt cũng cau có."

"Tú Anh, tôi không sợ bà cười chê, nói thật cho bà biết bây giờ nhìn thấy lão Phùng tôi cảm thấy rất xa lạ."

"Buổi tối lúc nằm ngủ trên giường, nghe thấy lão Phong nằm ngáy bên cạnh, tôi thật sự không biết ông ấy có thật là người chung chăn chung gối với tôi gần chục năm nay không nữa."

"Rốt cuộc là tôi đã thay đổi, hay là ông ấy đã thay đổi. Hay thật ra tôi không hiểu gì về ông ấy hết."

Lâm Tiếu nghe thấy tiếng khóc nức nở, sau đó là giọng nói của mẹ an ủi dì: “Uống ngụm trà, uống ngụm trà đã.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn thấy bộ dạng như ngày hôm nay của dì Tề, giọng nói của dì ấy tràn ngậpmệt mỏi.

Dì Tề thường nói rất nhanh, giọng lớn, thích nói thích cười, tiếng cười của dì ấy hay làm Lâm Tiếu đau cả tai. Khi còn bé lỗ tai Lâm Tiếu còn thính hơn so với bây giờ, mỗi lần nghe thấy dì Tề nói chuyện đều lặng lẽ đứng xa một chút, nếu không lỗ tai cô sẽ bị đau.

Nhưng bây giờ giọng nói của dì Tề rất yếu ớt.

Sắc mặt cũng rất nhợt nhạt. Bình thường di ấy rất thích chưng diện, thích mặc quần áo tươi đẹp, dì ấy còn có thể trang điểm.

Lữ Tú Anh không bao giờ trang điểm, khi còn bé Lâm Tiếu cảm thấy việc trang điểm của dì Tề rất diệu kỳ, giống như ảo thuật vậy. Những chiếc chai chai lọ trên bàn trang điểm là đạo cụ của ảo thuật gia. Dì Tề sẽ tô mặt cô ấy trắng, môi đỏ, lông mày đen, và rồi dì ấy sẽ dùng kẹp uốn mi uốn lông mi trở nên cong vút.

Phùng Bảo Nguyệt cũng thường năn nỉ mẹ uốn lông mi cho cô bé, đôi lúc dì Tề cũng đồng ý giúp Phùng Bảo Nguyệt uống lông mi trở nên cong cong .

Trước khi Lâm Tiếu chuyển trường, mỗi lần Phùng Bảo Nguyệt được uốn mi, cô bé sẽ đến cho Lâm Tiếu xem, hỏi: "Nhìn xem hôm nay tớ có gì khác mọi hôm."

Vậy mà hôm nay dì Tề thích ăn mặc lại tái nhợt nhếch nhác, dường như ngay cả quần áo trên người cũng mất màu.

Lâm Tiếu ngồi trước bàn học, cầm cục tẩy trong tay, thầm nghĩ bị sa thải thật sự là một việc rất tồi tệ và khủng khiếp.

Dì Tề và mẹ nói chuyện rất lâu, phần lớn thời gian đều là dì Tề nói, mẹ yên lặng nghe. Dì Tề hình như không cần mẹ cô nói gì cả, hôm nay chỉ để tìm một người lắng nghe dì ấy.

“Tôi thật sự sắp ngạt chết rồi.” Lâm Tiếu nghe thấy dì Tề nói: “Tú Anh, nếu tôi không nói với bà một chút thì tôi có lẽ sẽ nổ tung mất.”

"Được rồi, tôi làm lỡ thời gian của bà lâu như vậy, tôi trở về nấu cơm đây." Dì Tề đứng dậy chào, "Cũng là lỡ thời gian nấu cơm của bà, mau đi nấu cơm đi."

Dì Tề vội vàng đi ra cửa, đưa tay định mở cửa chống trộm, nhưng do không biết sử dụng cửa chống trộm nên vặn một cái cũng không mở ra được.

Lữ Tú Anh bước tới giúp dì mở cửa, "Bà phải kéo cái này ra trước."

"Huệ Lệ, bà định như thế nào?" Lữ Tú Anh hỏi dì Tề.

Dì Tề không trả lời, bước chân khựng lại rồi thở một tiếng thật dài. Cuối cùng cũng không nói gì, rời đi.

Lâm Tiếu nghe thấy dì Tề đã rời đi, hé mở cửa phòng thấy mẹ đang thất thần đứng trong phòng khách. Lữ Tú Anh phục hồi tinh thần, vẫy tay với Lâm Tiếu, "Ra đây."

Lâm Tiếu đi tới trước mặt mẹ, dựa vào người bà: "Mẹ, cuối cùng nhà thím Tề ai sẽ bị cho thôi việc ạ?

Lữ Tú Anh đưa tay chạm vào đầu Lâm Tiếu, nói: "Mẹ không biết." Mong rằng Tề Huệ Lệ có thể giữ được việc làm của mình.

Lữ Tú Anh thở dài, làm phụ nữ thật khó.

"Tiếu Tiếu, sau này con muốn làm gì mẹ nhất định sẽ ủng hộ con." Lữ Tú Anh cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ đến sau này Lâm Tiếu lớn lên và kết hôn, bà thật sự không nỡ để con gái rời xa bà, mặc dù biết còn lâu mới đến ngày đó.

Bình Luận (0)
Comment