Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 665 - Chương 665.

Chương 665. - Chương 665. -

Buổi chiều Lâm Tiếu nhắc đến dì Tề thì buổi tối, cửa chống trộm đã bị gõ.

Tiếng gõ cửa rất nhỏ, Lữ Tú Anh nghi ngờ mình nghe nhầm, quay đầu hỏi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu có người gõ cửa sao?"

Gần đây có nhiều người đến nhà, Tiểu Hoàng đã sớm quen.

Lúc đầu phát hiện khách tới nhà mà hai tay không thì mất hứng sủa vài tiếng với người ta, sau đó bị Lữ Tú Anh hung hăng dạy bảo. Lúc bị tay đánh mông cũng không dám kêu.

Nhưng nó cũng chẳng nhiệt tình với khách đi tay không. Vì thế làm như không thấy, nghe tiếng gõ cửa cũng không phản ứng.

Lỗ tai Lâm Khiếu thính hơn mẹ, cô gật đầu nói: "Có người gõ cửa ạ."

Lữ Tú Anh bán tín bán nghi đi ra cửa, "Ngoài cửa không có động tĩnh gì a." Bà mở cửa gỗ ra, thấy một bóng dáng nho nhỏ ngoài cửa chống trộm: “Nguyệt Nguyệt.”

Phùng Bảo Nguyệt đang dựa vào bức tường ngoài ngôi nhà, vẫn đang đeo cặp sách.

Lữ Tú Anh nhanh chóng mở cửa và để Phùng Bảo Nguyệt vào. Bà nhìn trái nhìn phải một chút, nhưng không thấy người lớn trong nhà Phùng Bảo Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, cháu đến đây một mình sao?"

Phùng Bảo Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Dì Lữ, mẹ cháu có ở nhà dì không?"

Lữ Tú Anh sửng sốt một chút, "A, mẹ cháu không ở với dì nha."

"Cháu không biết mẹ cháu ở đâu sao?"

Phùng Bảo Nguyệt gật đầu, "Dạ, mẹ cháu không có ở nhà. Cháu nghĩ trước đây mẹ đã từng đến dì vậy nên đến tìm. Nếu mẹ cháu không ở đây, thì cháu đi trước đây."

Lữ Tú Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy bà ấy đã nắm lấy Phùng Bảo Nguyệt nói: "Cháu đừng vội, cháu kể dì nghe xem có chuyện gì xảy ra nào.”

Giờ đã là tám giờ tối, Phùng Bảo Nguyệt vẫn còn đeo cặp sách trên vai, thoáng cái Lữ Tú Anh đã nhận ra mấu chốt của vấn đề: "Sau khi tan học, cháu còn chưa về nhà sao?”

"Mẹ cháu không có ở nhà, vậy cha cháu đâu?" Lục Tú Anh hỏi.

Vành mắt Phùng Bảo Nguyệt đỏ hoe, "Hôm nay cha cháu làm thêm buổi tối, không có ở nhà.”

"Hôm nay cháu đi học quên mang chìa khóa." Phùng Bảo Nguyệt đi học về thấy không có ai ở nhà. Cô bé không mang chìa khóa nên không vào nhà được, thế nên cứ đợi ở cửa.

Cô bé biết cha cô trực ca đêm, không biết mẹ đi đâu nhưng chỉ nghĩ mẹ sẽ về nhanh thôi.

Nhưng Phùng Bảo Nguyệt đã đợi mãi đợi mãi cho đến khi trời tối, từ đầu đến chân đã lạnh cóng mà vẫn chưa đợi được mẹ về.

Phùng Bảo Nguyệt ngày càng lo lắng cho mẹ nên ra ngoài tìm. Cô không biết mẹ mình đã đi đâu, cứ đi loạn như ruồi không đầu tìm mẹ trong khu tập thể.

Lữ Tú Anh giật mình: “Con còn chưa ăn cơm tối đi, chắc là lạnh cóng rồi.”

Bà chú ý tới cái mũi đỏ đỏ của Phùng Bảo Nguyệt, cô bé còn không ngừng sịt sịt mũi.

“Để dì nấu cho con một bát mì.” Lữ Tú Anh đưa tay cởi cặp sách của cô bé, nói: “Cháu ở đây chờ một chút, sẽ có ngay thôi.”

Bà lại vội vàng vào bếp, kêu với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, rót cho Nguyệt Nguyệt một ly nước nóng trước đi.”

Sau khi lên trung học cuối cùng Lâm Tiếu cũng đã được sử dụng bình thủy ở nhà, cô lấy bình thủy rót cho Phùng Bảo Nguyệt một cốc. Cô bé dùng hai tay nhận lấy.

“Phùng Bảo Nguyệt, sao cậu không phân xưởng tìm cha để lấy chìa khóa?” Lâm Tiếu đã sớm thắc mắc cái này, Phùng Bảo Nguyệt quên mang chìa khóa không biết mẹ ở đâu nhưng biết cha đi làm ở đâu nha. Sao không đi tìm cha lấy chìa khóa.

Phùng Bảo Nguyệt cắn môi không nói lời nào.

Cô bé không muốn tìm cha, càng không muốn để cha biết mẹ không ở nhà không mở cửa cho cô bé. Gần đây lúc nào cha mẹ cũng cãi nhau, ngày nào cũng cãi.Từ sau khi mẹ đồng ý nghỉ việc thì Phùng Bảo Nguyệt cho rằng cha và mẹ sẽ không cãi nhau nữa.

Nhưng cô bé không ngờ là sau khi mẹ đồng ý nghỉ việc thì cha mẹ vẫn cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.

Nếu để cha biết mẹ không ở nhà, để cô bé đứng ngoài cửa chờ thì lại có lý do để cãi nhau với mẹ.

Lâm Tiếu hỏi xong câu này, Phùng Bảo Nguyệt không nói gì chỉ là vành mặt lại đỏ.

Lâm Tiếu vội vàng nói: “Cậu không muốn nói thì thôi, tớ không hỏi nữa. Cậu đừng khóc nha.”

Phùng Bảo Nguyệt nói: “Tớ không khóc” nước mắt không rơi thì không được coi là khóc. Nhưng cô bé vừa mở miệng nói thì nước mắt đã lã chả không ngừng rơi.

Phùng Bảo Nguyệt đưa tay lau nước mắt, Lâm Tiếu vội vàng đưa cho cô bé tờ giấy, nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu lại khóc?”

Tối nay lúc thấy Lâm Tiếu tâm trạng lại phức tạp, cô bé nhớ những nỗi đau nho nhỏ trong quá khứ. Lúc cô bé học tiểu học, cô bé xinh đẹp hơn Lâm Tiếu, học rất tốt. Mẹ Lâm Tiếu đối với mẹ cô bé rất khách khí, nên Phùng Nguyệt Bảo rất ra vẻ trước mặt Lâm Tiếu.

Sau đó Lâm Tiếu lại trở nên xinh đẹp hơn cô bé, học tập cũng giỏi hơn. Phùng Bảo Nguyệt nhớ rõ dưới ánh sáng rực rỡ phòng tiệc khách sạn đó Lâm Tiếu là công chúa nhỏ duy nhất trong mắt mọi người.

Một đêm nào đó, mẹ cô bé tươi cười niềm nở lấy lòng mẹ Lâm Tiếu, còn trước mặt nhiều người khen Lâm Tiếu nói cô bé kém Lâm Tiếu nhiều.

Bình Luận (0)
Comment