Ánh đèn lấp lánh làm đau mắt Phùng Bảo Nguyệt, vào đêm đó cô bé đã ý thức được vị trí của bản thân và Lâm Tiếu đã bị đảo ngược.
Lúc năm lớp 1 không muốn kết bạn với Lâm Tiếu, sau đó lại càng không thích Lâm Tiếu.
Nhưng bây giờ, Phùng Bảo Nguyệt nhớ lại những chuyện trước kia. Rõ ràng cũng không lâu trước nhưng cô bé lại cảm thấy đã thật xa.
Trước đây đúng là trẻ con. Chỉ vì Lâm Tiếu xinh đẹp học giỏi hơn mà mà khó chịu.
Đã từng là rắc rối, nhưng bây giờ cô bé nhìn lại, đây sao có thể là rắc rối chứ.
Bởi vì một những chuyện nhỏ nhặt vậy mà đau đầu, Phùng Bảo Nguyệt nghĩ lại cảm thấy khi đó thật hạnh phúc.
Những suy nghĩ phức tạp như vậy lại còn bao hàm cả sự ghen tị với Lâm Tiếu, sao Phùng Bảo Nguyệt có thể nói ra miệng chứ.
Cô bé ậm ờ giải thích nguyên nhân khóc: “Cha mẹ tớ luôn cãi nhau.”
Lâm Tiếu a một tiếng, cô có chút kinh nghiệm trong chuyện này. “Trước đây anh trai và mẹ cũng hay cãi nhau như vậy.”
Lâm Tiếu đều sống như thế cho đến khi tám tuổi, anh trai không nên nết. Mỗi ngày anh trai và mẹ đều cãi nhau, ngày nào mẹ cũng khóc.
Đó là ký ức rất xa vời nhưng khi nhớ lại Lâm Tiếu lại thấy rất rõ ràng. Cô nói kinh nghiệm của mình cho Phùng Bảo Nguyệt: “Cậu phải cách xa người khác ra.”
Phùng Bảo Nguyệt bất ngờ: “Người khác?”
Lâm Tiếu gật gật đầu: “Đúng vậy, cha mẹ cũng là người khác.”
“Chuyện đau đầu của họ, chứ không phải đau đầu của cậu.”
“Cậu không thể thay đổi người khác, điều duy nhất có thể làm là thay đổi chính mình.”
Phùng Bảo Nguyệt không hiểu được: “Cha và mẹ sao có thẻ là người khác chứ?”
Lâm Tiếu không biết nói như thế nào, cô khó mà sắp xếp từ ngữ của mình. Cố gắng nói hết những gì cô nghĩ hồi bảy tám tuổi nói ra.
“Cha mẹ là người thân của cậu, nhưng cũng là người khác. Ngoại trừ bản thân cậu thì ai cũng là người khác.”
Lâm Tiếu nói với Phùng Bảo Nguyệt: “Trước đây mẹ tớ rất đau lòng, bởi vì mẹ muốn thay đổi anh trai.” Tất nhiên sau này anh trait hay đổi là doa bản thân anh tự thay đổi chứ không phải do mẹ thay đổi anh.
Lâm Tiếu nói: “Chỉ có cậu mới thay đổi được cậu thôi.”
Khi Lâm Tiếu bảy tám tuổi thì ngày nào cũng nghĩ khi lớn lên cô sẽ đưa mẹ ra ngoài sống. Rời xa những ngày mẹ cãi nhau và khóc vì anh trai.
Chỉ cần mẹ không muốn thay đổi anh trai, mà rời khỏi anh trai thì cô cũng sẽ không đau khổ như vậy nữa.
Nhưng sau này Lâm Tiếu lại phát hiện mẹ không làm được. Mẹ không thể rời bỏ cũng không thể vứt bỏ anh trai.
Lâm Tiếu nhớ lại nói: “Để mẹ không phải khóc vì anh trai nữa.” Bảy tám tuổi cô đã cố gắng rất nhiều, cô thử biết điều hiểu chuyện, nghe lời mẹ. Cũng thử không ngoan ngoãn hiểu chuyện để thu hút sự chú ý của mẹ.
Nhưng dù cô có làm thế nào đi nữa cũng không khiến mẹ quên đi anh trai.
“Sau đó tớ nhận ra, việc tớ muốn thay đổi mẹ và mẹ muốn thay đổi anh thật ra là giống nhau. Chúng tớ đều muốn thay đổi người khác, sau đó vì không thay đổi được nên đau lòng.”
Phùng Bảo Nguyệt nghe hoàn toàn rối loạn: “Cái gì giống nhau?”
Lâm Tiếu nói một lần nữa cho Phùng Bảo Nguyệt nghe biện pháp của cô năm đó: “Mỗi người chỉ có thể tự thay đổi bản thân.”
“Nếu người khác làm cậu đau lòng, cậu chỉ có thể tự tách bản thân ra khỏi người đó.”
Phùng Bảo Nguyệt suy nghĩ xem “tách” mà Lâm Tiếu nói nghĩa là gì.
“Tớ không thể cách xa cha mẹ nha.” Cô bé chỉ là một đứa trẻ, sau khi rời nhà thì có thể đi đâu.
Lâm Tiếu lắc đầu nói: “Không phải là rời khỏi nhà, mà là trái tim của cậu. Cậu giữ khoảng cách ở trong lòng với họ.”
“Cậu thay đổi chính mình, lớn lên thật tốt. Đừng vì người khác mà đau lòng.”
Cái này Phùng Bảo Nguyệt nghe hiểu một chút “Chuyện này sao có thể.” Mỗi ngày cha mẹ đều cãi nhau, sao cô bé có thể không bị ảnh hưởng chứ.
Lâm Tiếu thở dài: “Đúng là rất khó, tớ cũng không làm được.”
Đây là giải pháp duy nhất cô có thể nghĩ trong mấy năm trước đây, nhưng Lâm Tiếu cũng đã thử và không thể làm được.
“Được rồi, trước đây tớ cũng không làm được. Có lẽ đó là một trải nghiệm thành công.” Lâm Tiếu hơi xin lỗi nói với Phùng Bảo Nguyệt. Cô chỉ muốn chia sẽ kết quả suy nghĩ của bản thân trong mấy năm cho Phùng Bảo Nguyệt người đang gặp khó khăn tương tự.
Khi Lâm Tiếu mới bắt đầu nói chuyện với Phùng Bảo Nguyệt thì Lâm Dược Phi đã về nhà. Anh ở bên cửa chống trộm hai cô gái nhỏ cũng không để ý. Lâm Dược Phi dựa vào khung cửa nghe những lời Lâm Tiếu nói với Phùng Bảo Nguyệt.
Cô bé nghe không hiểu nhưng Lâm Dược Phi thì hiểu.
Hình sáng em gái nhỏ bé hiện lên trước mắt, bỗng hợp nhất với em gái trong trí nhớ đời trước của Lâm Dược Phi.
Trong lòng Lâm Dược Phi nổi sóng, thì ra từ lúc em gái bảy tám tuổi đã nghĩ như vậy.
Lâm Tiếu nói bản thân lúc bảy tám tuổi thì không làm được nhưng Lâm Dược Phi biết đời trước lúc Lâm Tiếu 20 tuổi đã làm được rồi.
Ở đời trước, Lâm Tiếu đã hoàn thành lột xác một cách khó khăn.
Cô ở hoàn cảnh khó khăn tìm được một con đường riêng, ở trong vũng lầy tìm được bông hoa thuộc về riêng mình.