Lữ Tú Anh nấu cho Phùng Bảo Nguyệt một tô mì to, bỏ thêm hai quả trứng hai quả trứng chần, cô bé ăn sạch không chừa một giọt nào.
Lữ Tú Anh thấy đau lòng muộn như vậy còn chưa ăn, chắc chắn cô bé đói lắm.
“Nguyệt Nguyệt, đã no chưa? Trong nhà còn bánh đào, cháu ăn thêm hai cái nha.” Lữ Tú Anh mở bọc giấy dầu.
Phùng Bảo Nguyệt lắc đầu, nói: “Không cần đâu dì, cháu ăn no rồi. Rất no luôn ạ.”
“Nguyệt Nguyệt, cháu ra ngoài tìm mẹ vậy có để lời nhắn gì cho mẹ không?” Lữ Tú Anh hỏi.
Phùng Bảo Nguyệt suýt thì nhảy dựng lên: “Cháu không có.” Nếu mẹ về nhà mà không thấy cô bé nhất định sẽ rất lo lắng.
Lữ Tú Anh an ủi cô bé: “Không sao, cũng chưa lâu. Mẹ cháu chưa chắc đã về.”
“Cháu và Tiếu Tiếu đợi ở đây, để dì ra ngoài tìm mẹ cháu.” Bà hơi lo lắng cho Tề Huệ Lệ trời đã tối, ban đêm mùa đông lại lạnh như thế. Ngoài đường hầu như không có người qua lại, Tề Huệ Lệ không ở nhà thì đã đi đâu chứ.
Phùng Bảo Nguyệt đứng lên ngay, nói: “Dì Lữ, để cháu đi với dì.”
Lâm Tiếu vội nói: “Mẹ, con cũng muốn đi.”
Lữ Tú Anh gật đầu nói: “Đi thôi.
Một tay bà nắm lấy Lâm Tiếu, một tay nắm lấy Phùng Bảo Nguyệt. Đi về hướng nhà cô bé. Đèn đường trong sân khu tập thể tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, gió lạnh vù vù thổi qua lấy đi hơi ấm trên người.
Lữ Tú Anh đi tới nhà Phùng Bảo Nguyệt, gõ cửa: “Huệ Lệ, bà có ở nhà không?”
Gõ được hai cái thì cửa nhà hàng xóm đối diện két một tiếng mở ra, nói: “Ui Nguyệt Nguyệt, cháu đi đâu vậy?”
“Mẹ cháu về nhà không thấy cháu đâu, lo lắng chạy đi phân xưởng tìm cha cháu rồi.”
Chuyện Lữ Tú Anh lo lắng vẫn xảy ra, Phùng Bảo Nguyệt đi tìm mẹ, dì Tề lại đi tìm con gái, mẹ con hai người lại lạc nhau.
Phùng Bảo Nguyệt nghe thấy thế thì cất bước chạy ra ngoài, Lữ Tú Anh vội kéo cô bé lại: “Đợi một chút.”
“Cháu đừng chạy linh tinh, để dì đi phân xưởng tìm mẹ cháu. Nguyệt Nguyệt chờ ở đây đi.”
Cửa hàng xóm đối diện ngay lập tức mở rộng nói: “Nguyệt Nguyệt, cháu mang vào đây. Vô nhà ngồi đợi.”
Đúng lúc này trong hành lang nghe thấy tiếng ồn ào, Phùng Bảo Nguyệt nghe thấy là tiếng của cha mẹ thì kêu lên với họ: “Mẹ ơi, con ở đây.”
Tiếng của Dì Tề vang lên: “Nguyệt Nguyệt.”
Dì ấy bịch bịch chạy lên lầu: “Nguyệt Nguyệt, con đi đâu vậy? Làm mẹ sợ muốn chết.”
“Tú Anh, sao bà lại ở đây? Nguyệt Nguyệt đến tìm bà hả?”
Cha Phùng Bảo Nguyệt cũng chạy đến hai bước, thấy là cô bé thì thở phào một hơi: “Con đã đi đâu vậy?”
Cô bé không ngờ đi đến nhà dì Lữ một chuyến mà làm cho cha và mẹ lo lắng như vậy. Bị cha mẹ nhìn chằm chằm, Phùng Bảo Nguyệt sợ nói không nên lời: “Con, con”
Lữ Tú Anh nói thay cô bé: “Không cần lo lắng, không cần lo. Nguyệt Nguyệt tới nhà của tôi.”
Lữ Tú Anh sợ làm gia đình mâu thuẫn, nên không nói Phùng Bảo Nguyệt đợi ở cửa lâu mà mãi không đợi được mẹ về, cũng không dám đi phân xưởng tìm cha. Chỉ nói là Phùng Bảo Nguyệt tới nhà mình.
Nhưng dì Tề cũng đi phân xưởng tìm lão Phùng, nên ông ấy biết chuyện buổi tối dì Tề không có ở nhà. Ông ấy hỏi dì Tề: “Bà đã đi đâu?”
Dì Tề nói: “Tôi ra ngoài đi dạo.”
Lão Phùng nhíu mày: “Tối đêm rồi còn đi ra ngoài làm gì.”
Dì Tề: “Trong lòng hơi ngột ngạt nên ra ngoài đi bộ một chút.”
Dì Tề không ngờ hôm nay Phùng Bảo Nguyệt lại quên mang chìa khóa, dì ấy đi dạo bên ngoài lại không để ý thời gian. Chỉ thấy bản thân mới đi một lát mà lúc hồi thần đã là tám giờ tối.
Dì ấy vội vàng về nhà nhưng không thấy Phùng Bảo Nguyệt ở nhà, cũng không thấy cặp sách cô bé trong nhà. Cũng không có chút dấu hiệu gì cô bé đã về nhà.
Dì Tề lo lắng chạy ngay đến phân xưởng tìm lão Phùng. Hỏi lão Phùng con gái có đến tìm ông ấy không, cũng làm lão Phùng sợ hết hồn.
May mắn chỉ là sợ bóng gió thôi, vợ chồng hai người lại chạy về nhà lại phát hiện con gái đang ở cửa.
Phùng Bảo Nguyệt thà chịu lạnh chịu đói ngoài cửa cũng không muốn đi tìm cha lấy chìa khóa vì sợ cha mẹ sẽ cãi nhau. Không ngờ tới mẹ lại đi tìm cha cô bé, chắc chắc bố mẹ sẽ cãi nhau tiếp.
Trước mắt Lữ Tú Anh mà dì Tề và lão Phùng bắt đầu ầm ĩ rùm beng, ông ấy hỏi dì Tề: “Tối đêm thế này bà còn ra ngoài dạo với chả chơi gì.”
Dì Tề: “Tôi chỉ ra ngoài đi bộ hóng gió thôi.”