Lữ Tú Anh khuyên nhủ: “Huệ Lệ, lão Phùng đừng ồn ào, đừng ồn ào nữa. Lão Phùng ông mau quay về làm việc đi.”
Lữ Tú Anh khuyên gì cũng không có tác dụng, dì Tề và lão Phùng không ai nhường ai, ông một câu tôi một câu, giọng tôi lớn hơn giọng ông lớn nữa.
Bà không khuyên được nữa đành nhanh chóng rời đi, cô không thể đứng đây nghe vợ chồng người ta cãi nhau được.
“Tiếu Tiếu, về nhà thôi.” Lữ Tú Anh kéo Lâm Tiếu ra về.
Trước khi Lâm Tiếu đi còn cố gắng cầm tay Phùng Bảo Nguyệt nói với cô bé: “Nhớ kỹ lời tớ nói với cậu.”
“Chuyện này không liên quan đến cậu, càng không phải lỗi của cậu.”
Phùng Bảo Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu, làm sao Lâm Tiếu biết cô bé đang nghĩ gì.
Phùng Bảo Nguyệt đang chìm sâu trong sự tự trách, cô bé nghĩ tối nay cha mẹ cãi nhau là do cô bé, tất cả là tại cô bé. Nếu như cô bé không quên chìa khóa thì cha mẹ cũng sẽ không cãi nhau.
Lâm Tiếu theo mẹ đi xuống lầu, nhìn Phùng Bảo Nguyệt đang ở góc cầu thang nói: “Cậu thử cách mà tớ nói với cậu xe, thử một lần.”
Trên đường về nhà, Lữ Tú Anh hỏi: “Con nói Phùng Bảo Nguyệt thử cái gì đó? Con nói gì với con bé thế?”
Lâm Tiếu: “Con nói với Phùng Bảo Nguyệt đừng để cha mẹ cãi nhau ảnh hưởng đến, hãy là chính cậu ấy.”
Lữ Tú Anh hiểu lời giải thích của Lâm Tiếu theo một chiều, bà thở dài một hơi nói: “Ài, Phùng Bảo Nguyệt nên học tập chăm chỉ. Chỉ có con đường này thôi.”
Lâm Tiếu nhìn mẹ, người lớn nói cái gì cũng liên quan tới học hành. Lâm Tiếu nói Phùng Bảo Nguyệt đừng để bị ảnh hưởng, học hành hỉ là một mặt rất nhỏ thôi.
Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu về, giục cô mau đi ngủ: “Hôm nay muộn lắm rồi, sáng mai con lại không dậy được.”
Lâm Dược Phi nói: “Chờ đã, Tiếu Tiếu ăn hạt hướng dương đi, anh bóc cho em đó.”
Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn anh trai bưng đến một cái đĩa đầy hạt hướng dương đã bóc vỏ đến trước mặt cô: “Anh, mấy hạt này… không tồi đi.”
Lâm Dược Phi: “Đương nhiên là tốt rồi.”
Lâm Tiếu buột miệng nói: “Bóc tốt thế sao anh lại cho em ăn?”
Anh trai bóc hạt dưa cho cô khiến Lâm Tiếu phải nhìn anh với anh mắt nghi ngờ: “Anh ấm đầu rồi.”
Lâm Dược Phi trừng mắt với Lâm Tiếu, lại cầm đĩa hạt dưa về: “Em không ăn thì thôi.”
Lâm Dược Phi nhớ tới em gái đời trước nên muốn đối xử với cô tốt một chút. Vừa cắn hạt hướng dương vừa xem TV đợi mẹ và em gái về, tiện tay bóc hạt hướng dương cho em gái luôn.
Không ngờ tới phản ứng của Tiếu Tiếu lại như vậy.
Lâm Dược Phi thu tay lại thì Lâm Tiếu giữ lại ngay: “Em ăn, em ăn.”
Bốc một nắm to hạt hướng dương đã bóc vỏ cho vào miệng nhai, ăn như vậy vẫn có cảm giác thỏa mãn hơn so với ăn từng hạt một.
Lâm Tiếu sẽ tự bóc hạt hướng dương sau đó cho hết vào miệng, đôi khi mẹ cũng sẽ bóc vỏ cho cô nhưng anh trai chưa bao giờ bóc vỏ cho cô hết.
Lâm Tiếu quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Hoàng đang ghé vào ổ chó ngủ say sưa, cảm giác giống như Tiểu Hoàng bóc hạt hướng dương cho cô, không thể tin được.
Trước đây anh trai chỉ biết cướp hạt hướng dương mẹ đã bóc cho cô thôi.
Lâm Tiếu vừa giữ đĩa vừa đề phòng anh trai lấy hạt về, vẫn nghi ngờ xác nhận lần cuối: “Anh à, cái này là anh dùng tay bóc chứ không phải dùng miệng cắn rồi nhổ ra đúng không?”
Lâm Dược Phi trừng mắt: “Dĩ nhiên là không.” Sao anh có thể làm ra chuyện buồn nôn như vậy.
Lâm Tiếu yên tâm, đổ một đống vào tay mình, ăn hết trong một miếng. Nhai từng miếng từng miếng hạt hướng dương, mùi thơm lan tỏa giữa môi và răng. Hạt hướng dương này ăn quá là đã.
Lâm Tiếu cho mẹ một nửa, cô và mẹ ăn hết hạt hướng dương anh trai bóc sau đó thì đánh răng đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Tiếu tỉnh dậy trong hương thơm của chiên và bánh đường. Cô xuống giường chạy ra phòng khách, thấy sữa đậu nành, đậu hủ nước đường và trứng luộc nước trà.
Đều là món Lâm Tiếu thích ăn.
Lâm Tiếu vui vẻ nói: “Mẹ, sao hôm nay lại thịnh soạn như vậy a?”
Cô nhìn kỹ lại thấy có cả bánh rán đường.
Sạp bán bánh rán đường và bánh quy đường không chung một nhà nhưng Lâm Tiếu đều thích. Nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn một loại, hôm nay lần đầu tiên thấy cả hai loại bánh cô thích cùng xuất hiện trên bàn ăn.
Nhưng cái này cũng có nghĩa là mẹ phải chạy đi hai chỗ để mua bữa sáng cho cô.