Lâm Tiếu thương mẹ mệt nhọc, nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, sau này mua như trước là được.”
“Lần này con ăn bánh quy đường, bữa sau ăn bánh rán đường, sau đó sẽ ăn bánh quy đường.”
Lữ Tú Anh: “Sáng nay không phải mẹ mua, đều là anh con mua đó.”
Lữ Tú Anh cũng hơi ngạc nhiên, sáng sớm nay Lâm Dược Phi dậy sớm nói bà không cần làm bữa sáng. Để anh ra ngoài mua cháo quẩy, bà cũng không ngờ anh sẽ đi hai sạp mua một chuyến. Một sạp ở bên ngoài phía Đông khu tập thể, một cái ở bên ngoài phía Tây khu tập thể. Cách một chặng đường khá xa.
Lâm Tiếu nghe mẹ nói thế thì vẻ mặt kinh hoàng: “Anh trai mua.”
Anh trai mua a, không sao.
Lâm Tiếu nhanh chóng đưa mắt nhìn anh trai từ trong phòng vệ sinh đi ra, quyết định nuốt mấy chữ “Mua như trước kia là được.” vào trong bụng.
Gần dây anh trai rất là kỳ quái.
Lâm Tiếu và mẹ đều phát hiện anh trai có chỗ không ổn.
Trong ba ngày liên tiếp anh trai đều về nhà trước giờ cơm tối, ăn cơm với mẹ và Lâm Tiếu.
Cũng trong ba ngày liên tiếp, anh trai đều mang đồ ăn ngon về.
Ngày đầu tiên, anh trai mang về chân gà rán.
Ngày thứ hai, thì mang vịt quay về nhà.
Ngay thứ ba thì anh trai mang về nhà một cái bánh ga tô nhỏ. Bánh ga tô nhỏ có hình vuông, hình tam giác tuy không phải loại bánh ga tô mừng sinh nhật nhưng cô lại cảm thấy không thua kém bánh gato sinh nhật. Mỗi một cái bánh ga tô đều có vị khác nhau, như vậy Lâm Tiếu có thể ăn được nhiều vị khác nhau.
Lâm Tiếu cầm cái nĩa, xúc từng miếng bánh ăn vô cùng vui vẻ.
Cô lấy tay cầm lên quả cherry duy nhất trên bánh ga tô nhỏ lên, mắt liếc nhìn anh trai. Vậy mà anh trai không cướp của cô.
Anh trai thật sự rất khác thường.
Mấy ngày gần đây Lâm Tiếu đều được anh trai thưởng cho, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mình có cái gì để thưởng.
Kỳ thi giữa kỳ đã qua lâu, Lâm Tiếu vẫn đứng nhất lớp. Lâu như vậy chắc chắn không phải là kỳ thi giữa kỳ.
Kỳ thi cuối kỳ còn chưa tới đâu.
Thậm chí kỳ thi hàng tháng gần nhất cũng đã qua được 20 ngày rồi.
Chẳng lẽ là do cô trả lời hai câu hỏi trong tiết học công khai sao. Lâm Tiếu đã xem băng ghi hình tiết học công khai đó, cắt chỉnh thật sự rất là thần kỳ. Sau khi cắt nối thì không thấy một chút gì Lâm Tiếu trả lời câu hỏi cuối.
Băng ghi hình còn quay lại cận cảnh cô thao tác kính hiển vi, thao tác rất chuẩn mực không phạm sai lầm gì. Nhưng đã là chuyện rất lâu rồi, cô không nghĩ anh trai sẽ thưởng cho cô vì việc này.
Nhưng Lâm Tiếu khẳng định là anh trai đang thưởng cho cô, bởi vì gần đây anh trai đối với cô như cô đối với Tiểu Hoàng, mỗi lần nó tắm rửa xong cô đều thưởng cho Tiểu Hoàng một chút đồ ăn ngon.
“Anh trai, rốt cuộc là tại sao anh lại thưởng cho em vậy?” Lâm Tiếu hỏi anh trai.
Lâm Dược Phi cười nói: “Sao vậy, mua đồ ăn cho em là thưởng em sao? Bình thường cũng mua cho em mà.”
Lâm Tiếu lắc đầu, không giống.
Lâm Dược Phi hỏi: “Tiếu Tiếu, em có muốn đi chơi ở đâu không. Chủ nhật anh đưa em ra ngoài chơi.”
“Em còn muốn leo núi không?” Lâm Dược Phi hỏi, anh nhớ kỹ lần trước em gái leo núi rất vui.
Lâm Tiếu lắc như trống bỏi “Không muốn ạ.” Mùa đông leo núi quá lạnh rồi.
Lâm Dược Phi: “Vậy em có muốn đi công viên chèo thuyền không?” Anh nhớ lần trước em gái đi công viên chèo thuyền cũng rất phấn khích.
Lâm Tiếu nhìn anh trai bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc: “Anh à, hồ đã đóng băng hết rồi.”
Mắt Lâm Dược Phi phát sáng lên: “Vậy em muốn trượt băng không? Anh dẫn em đi.”
Lần này Lâm Tiếu có hơi động lòng. Cô chưa từng trượt băng, tất nhiên mặt bê tông ngoài sân tòa nhà giảng đường kết băng vài cm một đám học sinh cũng trượt qua lại vòng quanh thì không được tính. Lâm Tiếu chưa từng mang giày trượt bao giờ.
Lâm Dược Phi thấy vẻ mặt em gái như vậy thì hiểu cô động lòng rồi: “Đi đi, giờ anh đi kiếm sân trượt băng. Chủ nhật này anh dẫn em đi.”
“Anh trượt băng rất giỏi đó, năm mười mấy tuổi còn được gọi là hoàng tử sân băng đó.” Tuy rằng hai đời cộng lại đã vài chục năm không trượt nhưng Lâm Dược Phi tin anh có thể tìm lại cảm giác trên sân băng.