Đáng tiếc kế hoạch trượt băng của hai anh em bị Lữ Tú Anh dứt khoát từ chối.
“Không được đi trượt băng gì hết.” Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: “Muốn đi thì con có thể đi, mẹ không quản anh. Nhưng không được đưa em gái đi.”
Mỗi năm trên sân trượt có biết bao nhiêu người té gãy tay chân? Nếu em gái con gãy xương thì làm sao đây.”
Mùa đông ngoài sân trượt băng cũng phải âm 10 độ, xương cốt khắp người đều đông cứng giòn lại, rất dễ ngã gãy xương.
“Nếu ngã gãy chân thì sao mà đi học, ngã gãy tay thì sao mà viết bài? Tóm lại không được đưa em gái con đi.” Bà nói.
Lâm Tiếu nghe lời mẹ thì thấy hơi kỳ lạ, cô suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nghĩ ra nguyên nhân. Sao mẹ lại coi việc đến trường và bài kiểm tra quan trọng hơn việc gãy xương chứ.
Lữ Tú Anh kéo Lâm Dược Phi qua nói: “Sân trượt băng là cái nơi như nào chứ, không phải con không biết. Những thiếu niên đó không thể dắt em gái con đến đó được.”
Lữ Tú Anh nói không rõ nhưng Lâm Dược Phi nghe là hiểu ngay. Ký ức phủ bụi mờ hồ hiện ra trước mắt, anh nhớ lại hình dáng sân trượt băng trên sân đúng là có rất nhiều trai gái yêu đương. Nam sinh nhân cơ hội dạy trượt băng cho nữ sinh mà trên sân trượt ôm lấy thắt lưng…
Còn có mấy tên côn đồ, suốt này ở trên sân trượt băng. Thấy cô gái nào xinh đẹp là nhào tới liền. Có khi còn không thèm để ý đến bạn trai người ta, thậm chí còn đánh nhau với bạn trai người đó.
Tất nhiên không phải tất cả mọi người ở sân trượt băng đều như vậy, nhưng Lâm Dược Phi nghĩ tới em gái có thể nhìn thấy mấy cảnh… không nên thấy ở sân trượt băng thì ngay lập tức kiên quyết không đưa em gái đến sân trượt băng nữa.
“Sân trượt băng coi như thôi đi, em còn muốn đi chỗ nào chơi không?” Lâm Dược Phi nghĩ một chút sau đó nói với mẹ: “Hay là chủ nhật này lấy máy chơi game Tiểu Bá Vương ra cho Tiếu Tiếu chơi một chút.”
Lâm Tiếu lập tức quay đầu, nhìn mẹ với ánh mắt mong chờ.
Nhưng lời đề nghị của anh trai lại bị mẹ phũ phàng từ chối từ một lần nữa.
“Được rồi, em gái con bây giờ rất là bận rộn. Mỗi ngày ở ở trường tập luyện buổi liên hoan năm mới rất lâu, về nhà lại còn làm bài tập nữa.”
Lữ Tú Anh cũng thấy hành động của Lâm Dược Phi gần đây rất kỳ lạ: “Gần đây con rảnh rỗi như vậy, ngày nào cũng về sớm rồi nghĩ xem đưa em gái đi đâu chơi.”
“Trước lễ mừng năm mới, xây dựng dừng con rảnh nhưng em gái con còn chưa dừng học đâu. Em gái con tiến bộ rất nhanh ở lớp học năm năm, các môn đều đã học xong nội dung đầu tiên rồi, quyển tiếp theo cũng học được mấy chương.”
“Ngày chủ nhật thì để con bé yên ổn ở nhà đọc sách đi, hơn nữa chủ nhật Tiếu Tiếu còn phải đọc thoại tiếng Anh nữa.”
Lữ Tú Anh nói hai câu đã làm Lâm Tiếu động lòng lại bình lặng, cô khẽ cười một tiếng: “Vậy cũng được, em ở nhà đọc thoại tiếng Anh đi.”
Nghe Lữ Tú Anh nói xong thì anh kinh ngạc, Lâm Dược Phi nói: “Thoại tiếng Anh gì cơ Tiếu Tiếu, buổi liên hoan năm mới của các em còn có tiết mục tiếng Anh sao?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Dạ.”
Lâm Dược Phi kinh ngạc: “Không phải em mới bắt đầu học tiếng Anh thôi sao?”
Lâm Tiếu bắt đầu học tiếng Anh từ hồi trung học, bây giờ còn chưa hết một học kỳ nữa. Hơn nữa Lâm Tiếu bắt đầu học từ ABCD, theo Lâm Dược Phi thì trình độ bây giờ của cô là en, enci.
Buổi liên hoan cuối năm không thể hát bài hát bảng chữ cái tiếng anh đi.
Lâm Tiếu nói, "Em bắt đầu học tiếng Anh ở trung học, nhưng các bạn trong lớp không như vậy a."
Nhiều học sinh trong lớp của Lâm Tiếu đã học tiếng Anh trước một, hai hoặc thậm chí ba, bốn năm trước khi vào trung học.
Nền tảng tiếng Anh của Lâm Tiếu là kém nhất trong lớp, cô không biết 95% lời thoại của vở kịch, nhưng điều đó cũng không quan trọng, Lâm Tiếu nghe nhiều lần, học cách phát âm và chỉ cần ghi xuống là được.
Lâm Tiếu nghĩ cái này không có gì khó khăn.
Về phần lớp biểu diễn tiết mục gì, câu trả lời của Lâm Tiếu càng khiến Lâm Dược Phi kinh hãi.
“Lớp chúng ẽm diễn kịch tiếng anh, là vở Romeo và Juliet. Em diễn Romeo.”
Lâm Dược Phi: “Ý em là em diễn Juliet hả?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không phải, em diễn Romeo.”
“Đây là điểm mấu chốt chúng em nghĩ ra, nữ diễn Romeo nam diễn Juliet.”
“Em đóng Romeo, còn Triệu Hiểu Long đóng Juliet.”