Trong mắt Lâm Tiếu bỗng ánh lên vẻ bối rối, cô không muốn thừa nhận nhưng trẻ ngoan không thể nói láo.
“Vì sao cậu lại cảm thấy không có ai đón thì sẽ khóc nhè?”
Đột nhiên trong đầu Lâm Tiếu lóe lên tia sáng: “Có phải trước kia cậu bởi vì không có ai đến đón nên đã khóc nhè đúng không?"
Lâm Tiếu vừa cất lời, người bối rối biến thành Trần Đông Thanh.
Lâm Tiếu nhìn thấy rõ ràng gương mặt của Trần Đông Thanh nhanh chóng đỏ lên, giống như con tôm bị ném vào nồi nước sôi. Sau đó màu đỏ từ khuôn mặt lan ra bên ngoài, tiếp theo đó đến cả cổ của cậu bé và lỗ tai của cậu bé toàn bộ đều đỏ lên.
Bởi vì làn da quá trắng nên trông gương mặt đỏ rực vô cùng bắt mắt.
Không cần Trần Đông Thanh trả lời, Lâm Tiếu đã biết đáp án, cô gật gật đầu: “À.”
Trần Đông Thanh gấp gáp đến độ cà lăm: “Tớ, tớ, tớ, tớ mới không khóc nhè.” Nếu Trần Đông Thanh không muốn thừa nhận, Lâm Tiếu cũng rất chu đáo mà phụ họa với cậu bé: “Ừm, tớ biết rồi.”
Nhưng mà giọng điệu phụ họa của Lâm Tiếu hiển nhiên không thể khiến Trần Đông Thanh cảm nhận được sự chân thành: “Cậu không tin.”
Cô giáo Từ ở bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai đứa bé, không nhịn nổi mà cười ra tiếng: “Được rồi, được rồi, Trần Đông Thanh, em tiếp tục làm bài tập đi. Lâm Tiếu, hôm nay phụ huynh của em có nói sẽ đến đón em muộn một chút không?”
Lâm Tiếu lắc đầu, anh trai chưa từng nói gì với cô cả.
Cô giáo Từ hỏi Lâm Tiếu: “Nhà em có điện thoại không?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không có.”
“Vậy em có thuộc số điện thoại đơn vị của phụ huynh không?”
Lâm Tiếu tiếp tục lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhíu lại.
Cô giáo Từ vội vàng nói: “Không sao không sao, lúc nhập học đều đã từng điền mẫu liên hệ gia đình, trên đó chắc chắn có viết, để cô tìm ra là sẽ biết thôi."
Giọng của cô giáo Từ rất nhẹ nhàng, Lâm Tiếu thở dài một hơi, hóa ra biết hay không biết cũng không quan trọng.
Cô giáo Từ tìm kiếm mẫu liên hệ gia đình từ trong đống hồ sơ chồng chất.
Trần Đông Thanh làm xong hai đề thì dừng lại, vụng trộm nhìn Lâm Tiếu. Hôm nay hẳn là lần đầu tiên phụ huynh của Lâm Tiếu đến đón trễ nhỉ, thế mà cô thật sự không hề khóc.
Mặc dù hiện tại Trần Đông Thanh đã rất quen thuộc đối với chuyện phụ huynh đến đón muộn, tự mình làm bài tập trong văn phòng giáo viên chờ đợi, nhưng cậu bé vẫn còn nhớ đến khi vừa khai giảng năm lớp một, nhìn thấy những bạn nhỏ khác trong lớp đều đã được phụ huynh đến đón mà chỉ có mình lẻ loi trơ trọi chờ đợi, mấu chốt nhất là không biết còn phải đợi bao lâu.
Mặc dù cậu bé là nam tử hán, nhưng cũng lén khóc nhè mấy lần.
Thế mà Lâm Tiếu lại không khóc, là bởi vì mình lúc trước chỉ mới lớp một, còn Lâm Tiếu hiện tại đã là lớp hai hay sao.
Hay là bởi vì Lâm Tiếu đã gia nhập đội thiếu niên Tiền Phong, đã mang khăn quàng đỏ.
Trần Đông Thanh dùng đuôi bút chì chọc chọc cánh tay Lâm Tiếu: “Này, cậu đoán xem hôm nay người nhà cậu đến đón cậu trước, hay là người nhà tớ đến đón trước.”
Lâm Tiếu lắc đầu, từ chối tham gia vào cái trò chơi ngây thơ này.
Đại khái là bởi vì cô không có lòng tin đối với anh trai mình.
Anh trai đã từng lừa cô rất nhiều lần, còn lừa mẹ nhiều lần hơn, chỉ có thể nói là đồ chó con không biết giữ lời.
Mặc dù Lâm Tiếu còn nhỏ tuổi, nhưng cô có trí nhớ tốt.
Một đoạn thời gian trước anh trai quả thực có tiến bộ, nhưng gần đây lại đi lùi. Anh trai luôn luôn đến đêm khuya mới về nhà, khắp người toàn mùi rượu và thuốc lá, trên đường đưa đón mình đi học, lời mà Lâm Tiếu nói anh trai đều không nghiêm túc lắng nghe.
Những việc này, Lâm Tiếu đều ghi hết vào sổ nhật ký thật sự của mình, cái mà không cần đưa cho thầy cô xem ấy, dùng quyển vở da mà anh trai tặng cô.
Nhưng Lâm Tiếu sẽ không bởi vì vở được anh trai tặng mà không viết xấu về anh trai.
Lời bình phẩm về anh trai mà Lâm Tiếu viết ở trong quyển nhật ký là một câu thành ngữ mà cô giáo Từ đã viết ở trên bảng đen, chèo thuyền ngược dòng, không tiến tất lùi.
“Tút tút tút.” Cô giáo Từ tìm được mẫu liên hệ gia đình của Lâm Tiếu, phía trên viết hai thành viên gia đình là mẹ và anh trai, chỉ là cột điện thoại đơn vị anh trai trống không, chỉ thấy viết số điện thoại đơn vị của mẹ, cô giáo Từ gọi điện thoại dựa theo dãy số phía trên.
“Alo, xin chào, xin hỏi có phải là xưởng dệt bông không, tôi muốn tìm Lữ Tú Anh.” Cô giáo Từ hỏi.
Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút: “Tìm Lữ Tú Anh ở ca nào vậy?”
Lâm Tiếu nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia, vội vàng nói: “Ca Giáp.”
“Ca Giáp.” Cô giáo Từ lặp lại qua điện thoại.
“À, ca Giáp, nếu thế thì chưa có tan ca đâu. Cô chờ một chút, tôi kiếm người đến xưởng gọi cô ấy. Tiểu Lưu, Tiểu Lưu cậu đi gọi Lữ Tú Anh đến đây.”
“Đúng rồi, có chuyện gì vậy?” Người tiếp điện thoại hỏi.
Cô giáo Từ: “Con của cô ấy không có ai đón, đang còn ở trong trường học đợi cô ấy đây.”
Người bên kia điện thoại rất kinh ngạc: “Cái gì mà con không có ai đón về, còn cần phải đón sao?” Không phải đều là tự mình chạy về nhà sao.