Cô giáo Từ giải thích một phen, bên kia điện thoại mới hiểu là con cái trong nhà Lữ Tú Anh không học ở trường tiểu học trực thuộc nhà máy kéo sợi, mà học ở trường tiểu học Đường Giải Phóng cách mấy cây số.
“Ở nhà máy có trường tiểu học trực thuộc, sao còn phải ra ngoài học?” Giọng điệu của đối phương hoàn toàn không hiểu: “Chờ cô ấy trở lại, để cô ấy gọi điện thoại lại cho cô.”
Bộp một tiếng, bên kia cúp điện thoại.
“Tút tút tút.” Trong ống nghe điện thoại truyền đến tiếng cúp máy, tâm trạng của Lâm Tiếu phập phồng xao động theo tiếng tút tút.
Người trong xưởng sao lại cúp điện thoại rồi chứ, Lâm Tiếu muốn nghe điện thoại, chờ tiếng của mẹ truyền đến từ phía bên kia.
“Tích tắc, tích tắc.” Lâm Tiếu nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, hoài nghi đồng hồ trong phòng làm việc cô giáo Từ hư mất rồi, tại sao lại chạy chậm như vậy.
Cô giáo Từ vươn tay sờ đầu Lâm Tiếu: “Đừng có gấp, mẹ em sẽ gọi điện đến đây nhanh thôi.”
“Reng reng reng.” Cô giáo Từ vừa dứt lời, tiếng điện thoại trong phòng làm việc liền vang lên.
Lâm Tiếu không kịp chờ đợi vươn tay nắm lấy ống nghe, bỗng lại chần chừ, đây là điện thoại văn phòng cô giáo Từ, mình không nên nhận.
Bàn tay khô ráo ấm áp của cô giáo Từ bao phủ lấy tay nhỏ của Lâm Tiếu, nắm lấy tay Lâm Tiếu rồi đưa ống nghe điện thoại lên bên tai Lâm Tiếu.
Tiếng Lữ Tú Anh thở không ra hơi truyền đến từ phái bên kia: “Xin chào.”
“Mẹ.” Trong nháy mắt Lâm Tiếu nghe thấy tiếng mẹ, trái tim dẫn bình tĩnh trở lại.
“Tiếu Tiếu, anh trai con không đến đón con sao?”
“Không có.” Lâm Tiếu lớn tiếng tố cáo với mẹ.
Cô giáo Từ lấy ống nghe đến nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ Lâm Tiếu, chị không nên gấp gáp, Lâm Tiếu đang ở trong phòng làm việc của tôi, chị cứ từ từ đến cũng được.”
“Bây giờ tôi đi ngay cũng mất hai mươi phút. Thật sự là phiền cô giáo Từ quá, cảm ơn, cảm ơn cô. Tiếu Tiếu đừng sợ nhé, bây giờ mẹ cúp điện thoại sẽ lập tức đến đón con ngay.”
Biết mẹ đang trên đường đến đó cô, Lâm Tiếu không có chút sợ hãi nào.
“Trần Đông Thanh, cậu đoán xem người nhà cậu và mẹ tớ ai sẽ đến trước.” Lâm Tiếu hỏi.
Trần Đông Thanh: “Vừa rồi cậu không chịu đánh cược với tớ, bây giờ tớ cũng sẽ không đánh cược với cậu.” Cậu mới không bị đần, mẹ Lâm Tiếu đã nói hai mươi phút nữa sẽ đến, người nhà của cậu chỉ nói trước khi thầy cô tan làm sẽ đến đón cậu, rõ ràng là phần thắng của Lâm Tiếu càng lớn hơn.
“Làm bài tập đi.” Cô giáo Từ nhìn hai học sinh.
Lâm Tiếu gật đầu, lập tức lật sách bài tập ra.
“Rột rột rột.” Đột nhiên, bụng Lâm Tiếu kêu lên, giữa phòng làm việc yên ắng hiện ra âm thanh rất lớn.
Cô giáo Từ cười, kéo ngăn kéo bàn làm việc ra: “Để cô tìm xem có gì ăn không, chỉ có sữa viên, hai em mỗi đứa một cái."
Lâm Tiếu chưa từng ăn sữa viên, sữa viên được đóng gói giống như thuốc, thoạt nhìn giống như một viên thuốc lớn.
“Cảm ơn cô giáo Từ.” Trần Đông Thanh vui vẻ nhận lấy, tách tách nhấn ra một viên, ném vào trong miệng.
Lâm Tiếu học theo dáng vẻ của Trần Đông Thanh, cũng nhấn ra một viên, bỏ vào trong miệng cẩn thận nhấm nháp từng li từng tí.
Một giây sau, Lâm Tiếu ngạc nhiên trừng to mắt, hương sữa nồng đậm lan tỏa trong miệng, thơm hơn cả sữa bò, còn ngọt nữa.
Lâm Tiếu ăn hai viên, muốn đưa phần còn lại cho cô giáo Từ. Cô giáo Từ khoát tay: “Cho em đấy, ăn không hết thì hãy đem về nhà.”
Trần Đông Thanh bên cạnh đã rộp rộp nhai xong một vỉ rồi: “Cậu không ăn hết cũng không sao, không hết thì có thể cho tớ.”
Lâm Tiếu nhanh chóng cất vào trong cặp nhỏ của mình, cô không cho Trần Đông Thanh đâu. Cô giáo Từ cho cô sữa viên siêu siêu ngon, Lâm Tiếu muốn mang về nhà cho mẹ nếm thử.
Cô giáo Từ thấy cũng đã tầm khoảng hai mươi phút, đang muốn dẫn Lâm Tiếu ra khỏi văn phòng thì nhận được một cuộc gọi từ phòng thường trực, phụ huynh của Trần Đông Thanh cũng đã đến cửa trường học.
“Vừa lúc, em cũng thu dọn cặp sách, cùng nhau xuống lầu thôi.”
Trần Đông Thanh nhét tất cả những thứ trên bàn vào trong cặp xách, nhanh chóng mang cặp lên lưng.
Cô giáo Từ dẫn hai học sinh đi đến cửa trường học, ở cửa trường học thấy hai vị phụ huynh.
“Mẹ.” Lâm Tiếu nhào vào trong ngực mẹ.
“Bà nội.” Trần Đông Thanh tự nhận mình trưởng thành hơn nhiều mà không nhìn thấy khóe miệng của mình cũng sắp vểnh lên trời.
“Thật sự cảm ơn cô giáo Từ, hôm nay đã làm phiền cô rồi." Lữ Tú Anh nói cám ơn một tràng.
Bà nội của Trần Đông Thanh - Vương Nguyệt Nga cũng đang cảm ơn cô giáo Từ, trông có vẻ còn thuần thục hơn cả Lữ Tú Anh.
Hai người dẫn hai đứa bé về nhà, Lữ Tú Anh tò mò trò chuyện với Vương Nguyệt Nga: “Sao bác cũng đến đón cháu muộn như vậy?”
Vương Nguyệt Nga thở dài: “Không còn cách nào, hôm nay cả nhà đều bận bịu, không ai có thể đi được.” Trần Đông Thanh chờ phụ huynh ở văn phòng giáo viên đã là bình thường như ăn cơm bữa.
Vương Nguyệt Nga đếm lấy từng người một: “Mẹ thằng bé hôm nay đến lúc đón thì lại phải làm thêm một ca phẫu thuật, cha và ông nội của thằng bé hôm nay đều phải trực ban, sau khi tôi tan việc ở bệnh viện thì lập tức đến đây.”