Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 70 - Chương 70.

Chương 70. - Chương 70. -

Lữ Tú Anh nổi lòng tôn kính: “Cả nhà bác đều là bác sĩ sao?”

Vương Nguyệt Nga gật đầu: “Đúng vậy.”

Hai nhà tách ra trước cửa trường học, Lâm Tiếu ngồi lên một chiếc xe đạp lạ lẫm: “Mẹ, chiếc xe đạp này từ đâu ra vậy ạ?”

Lữ Tú Anh: “Mượn dì Lưu của con đấy.”

Hôm nay Lữ Tú Anh không đạp xe đi, thêm vào sau cuộc điện thoại của cô giáo Từ lại lo lắng, sau khi nghe đồng nghiệp trong xưởng nói thì lập tức đưa chìa khóa xe của mình cho bà ấy.

“Con có biết tại sao hôm nay anh trai không đến đón con không?” Lữ Tú Anh nhắc đến chuyện này giống như một đốm lửa văng vào trong chảo dầu, sượt qua rồi bắn lên.

Lâm Tiếu nhỏ giọng nói: “Không biết ạ.”

Lữ Tú Anh: “Buổi sáng lúc anh đưa con đi không nói gì với con hết sao.”

Lâm Tiếu: “Không có.”

Lữ Tú Anh thấy tiếng của con gái càng ngày càng nhỏ, hít sâu một hơi, cứng rắn nói: “Chuyện không liên quan đến con, mẹ không phải đang giận con đâu.”

Đương nhiên Lâm Tiếu biết, mẹ đang giận anh trai, cô cũng rất giận anh trai.

Sau khi Lữ Tú Anh về nhà thì nấu cơm cho Lâm Tiếu, còn mình thì tức giận đến mức nuốt không trôi.

Lúc này bà mới phát hiện mình vốn dĩ không biết số điện thoại đơn vị của Lâm Dược Phi, bây giờ muốn tìm người cũng không tìm được, chỉ có thể ở trong nhà chờ đợi.

Đợi đến chín giờ tối, Lữ Tú Anh thúc giục Lâm Tiếu đi ngủ. Còn mình thì ngồi trước cửa đan áo len, chờ Lâm Dược Phi trở về nhà.

Trong lòng Lữ Tú Anh có cơn tức nên trên tay bất giác dùng sức, kéo sợi len quá chặt khiến cho đan áo len quá dày. Đan được hai hàng thì hỏng một hàng, càng đan càng tức, dứt khoát ném áo len qua một bên, ngồi trước cửa trông coi.

Chờ một mạch đến hơn mười hai giờ, Lâm Dược Phi mới rón rén mở cửa vào nhà, nhìn thấy ánh đèn trong nhà sáng rõ, Lữ Tú Anh đang ngồi trước cửa, một đôi mắt giống y chuông đồng đang nhìn anh chằm chằm.

“Ối mẹ, mẹ làm gì thế, khiến con sợ muốn chết.”

Lữ Tú Anh: “Sao hôm nay con không đi đón Tiếu Tiếu?”

Lâm Dược Phi ngây ngẩn cả người: “Không phải con đã điện thoại cho mẹ, nhờ mẹ đến đón Tiếu Tiếu sao?”

“Mẹ chưa đón Tiếu Tiếu hả?” Tiếng của Lâm Dược Phi càng lúc càng cao, Lữ Tú Anh thở dài: “Tiếu Tiếu đang ngủ ở trong phòng rồi.”

Lâm Dược Phi thở dài một hơi, ngắn ngủi trong vài giây đồng hồ, anh bị dọa đến đổ cả người mồ hôi.

Lữ Tú Anh: “Con điện thoại cho mẹ khi nào?”

Lâm Dược Phi: “Mười hai giờ trưa, con gọi điện thoại đến nhà máy, mẹ nhận máy mà.”

Lữ Tú Anh: “Mẹ chưa từng nhận cuộc gọi nào hết, con quên đón Tiếu Tiếu thì thôi, còn nói dối gạt mẹ.”

“Nói dối còn chẳng ra hình ra dáng, mẹ từng nhận cuộc gọi nào thì sao có thể quên được, mẹ con còn chưa già đãng trí đâu.”

Lâm Dược Phi cảm thấy mình oan uổng chết: “Con thật sự có gọi mà.”

Hiện tại đa số điện thoại bàn đều là loại quay số, lịch sử cuộc gọi phải đến mười năm sau mới có, anh căn bản không có cách nào chứng minh được mình đã từng gọi điện thoại.

“Vậy xế chiều hôm nay con đã làm gì?” Lữ Tú Anh chất vấn.

Lâm Dược Phi đau đầu day mi tâm: “Gần đây bọn con không phải đang bận rộn với hạng mục đấu thầu kia sao.”

Công trình mà bọn họ đang đấu thầu có quy mô lớn, lợi nhuận cao, đối thủ cạnh tranh đương nhiên cũng nhiều, là một khối xương cứng còn khó gặm hơn so với hạng mục trước kia.

Ông chủ Lương liều mạng gia tăng lợi thế của công ty mình, người người trong công ty toàn lực ứng phó.

Xế chiều hôm nay, ông chủ Lương đột nhiên nghe nói cha của lãnh đạo phụ trách hạng mục đấu thầu qua đời, lập tức mang theo cánh tay đắc lực Lâm Dược Phi chạy qua, hỗ trợ việc chuẩn bị tang lễ.

Lâm Dược Phi biết lúc mình bận rộn chắc chắn không đi nổi, trước khi ra ngoài vội vã gọi điện thoại cho mẹ, nhờ mẹ buổi chiều xin nghỉ đi đón Lâm Tiếu.

Sao mẹ lại nói là chưa nhận cuộc gọi nào chứ.

Thẳng đến ngày hôm sau, vụ án được phá giải.

Lữ Tú Anh đi vào nhà máy thì nghe được một đám người cười vang, Lữ Tú Anh tò mò đi qua: “Cười gì vậy.”

“Vừa nãy sư phụ Điền đang kể chuyện cười đấy.” Có người nói.

Sư phụ Điền nghe thấy Lữ Tú Anh hỏi, lập tức vừa cười vừa kể lại một lần.

“Giữa trưa hôm qua tôi nhận được một cuộc điện thoại, phía bên kia là một cậu trai vừa mở miệng cứ gọi tôi là mẹ.”

“Chuyện hời này tôi có thể không chiếm sao, chắc chắn phải đồng ý rồi, tôi nói mẹ đây.”

“Sau đó bên kia bô bô nói một chuỗi dài, tôi còn chưa kịp nghe rõ thì bên kia đã cúp máy cái rụp.”

“Không biết là con trai của ai trong xưởng chúng ta.” Sư phụ Điền cười ha ha: “Để tôi chiếm được hời rồi.”

Lữ Tú Anh: “Con trai tôi.”

Bình Luận (0)
Comment