Có không ít người trong xưởng đều đã biết chuyện hôm qua Lữ Tú Anh xin nghỉ đi đón con. Sư phụ Điền nhanh chóng biết được việc mình đùa giỡn lúc nghe điện thoại đã làm chậm trễ chuyện của Lữ Tú Anh, vẻ mặt áy náy nói xin lỗi với bà: “Thật xin lỗi, Tú Anh, hôm qua tôi nghe điện thoại không rõ, đùa giỡn lung tung, làm chậm trễ chuyện của cô rồi."
“Đứa nhỏ nhà cô không sao chứ?”
“Không sao, không sao, lúc tôi đi thì Tiếu Tiếu đang ngồi chờ ở trong văn phòng giáo viên.” Lữ Tú Anh nói: “Chuyện này không trách cô, đều là do Tiểu Phi thiếu suy nghĩ.”
Phá được án rồi, Lâm Dược Phi đúng là có gọi điện thoại, rửa sạch oan khuất của mình.
Nhưng mà lửa giận của Lữ Tú Anh cũng không giảm bớt, sau khi về nhà lại tuôn trào mắng Lâm Dược Phi một hồi.
“Con thật là đần độn, mẹ còn đang làm việc ở trong xưởng, sao có thể nghe điện thoại được chứ.”
Lâm Tiếu ở bên cạnh gật gù đầu nhỏ: “Đúng thế, đúng thế.”
“Trong xưởng có nhiều người như vậy, làm sao có thể đúng lúc là mẹ nghe điện thoại như thế chứ.”
Lâm Tiếu: “Đúng thế, đúng thế.”
“Đến cả đối phương là ai mà con cũng không nghe rõ, bô bô nói một tràng, nói xong thì cúp điện thoại cái rụp. Chỉ cần con nói chậm một chút, sư phụ Điền nghe rõ con nói cái gì thì chắc chắn sẽ đến nói với mẹ rồi.”
Lâm Tiếu: “Đúng thế, đúng thế.”
Lâm Dược Phi cầu xin tha thứ: “Là lỗi của con.” Lúc ấy anh bận rộn đến váng đầu, quen với việc gọi điện thoại di động sau này, đầu óc không suy nghĩ được, cũng không biết làm sao lại ngầm thừa nhận người nghe là Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh: “Cho nên con bị mắng là không oan uổng, chuyện này đều là lỗi của con.”
Lâm Tiếu gật đầu giống gà con mổ thóc: “Đều do anh trai hết.”
Lâm Dược Phi cam đoan về sau sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa: “Về sau nếu như con có việc không thể đến đón Tiếu Tiếu, con nhất định sẽ nói rõ ràng lúc gọi điện thoại, tuyệt đối sẽ không để cho Tiếu Tiếu tan học không có ai đón nữa.”
Những lời này, Lữ Tú Anh không tin.
Bà căn dặn Lâm Tiếu: “Về sau nếu có gặp tình huống như ngày hôm qua, con cứ trực tiếp đến văn phòng của cô Từ. Nếu như không có cô giáo Từ ở đó thì tìm thầy Lưu dạy toán nhé.”
Lâm Tiếu nháy mắt mấy cái: “Thế nếu như thầy Lưu cũng không có ở đó thì sao ạ?”
Lữ Tú Anh: “Vậy thì cứ tìm đại một giáo viên nào đó đang ở trong văn phòng, giáo viên nào không quen cũng không sao.”
Lâm Tiếu há miệng, nghĩ đến việc phải ở trong văn phòng của một người giáo viên không quen biết quả thật rất đáng sợ.
Lâm Dược Phi vươn tay xoa đầu Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nghiêng đầu né tránh, cô còn đang tức giận đây.
Mẹ đến đón cô hai tuần liền, mỗi ngày cô vừa ra đến cổng trường là có thể nhìn thấy mẹ, anh trai đón cô không đến một tuần đã bỏ cô ở trong trường rồi.
Lâm Tiếu tức giận không muốn nói chuyện với anh trai, kẹo sữa viên quý giá mà cô Từ cho, Lâm Tiếu cũng chỉ chia sẻ với mẹ, không cho anh trai ăn.
Lữ Tú Anh ăn một viên, nhìn thấy Lâm Tiếu giống như con chuột nhỏ gặm từng miếng một trông rất trân quý thì cười: “Con thích ăn sữa viên như thế sao, thế sau này nhà ta cũng mua về.”
Lâm Tiếu mở to mắt: “Ở hậu cần cũng có sữa viên sao?”
Lữ Tú Anh: “Hậu cần không có, nhưng có thể mua từ bên ngoài.”
Mắt Lâm Tiếu mở lớn hơn, từ nhỏ đến lớn, số lượng đồ ăn vặt mà cô đã ăn cũng không ít, nhưng chủng loại không nhiều, đều là ở hậu cần có cái gì thì ăn cái đó. Từ lúc mẹ nhờ dì Tề đến hậu cần mua đồ ăn, đều là giá bán buôn do xưởng nhập hàng với số lượng lớn, rẻ hơn so với mua ở bên ngoài nhiều.
“Thế thì con không cần đâu.” Lâm Tiếu lắc đầu, mua từ bên ngoài quá đắt rồi.
Ở phương diện này, Tiếu Tiếu hiểu chuyện khiến cho bà đau lòng, Lữ Tú Anh lớn giọng nói: “Không đắt, con thích thì mua cho con.”
Bà nói xong cũng cười, trong tay có tiền thì người cũng có sức mạnh, giọng nói cũng lớn hơn rồi.
Hiện tại Lữ Tú Anh vẫn đang tiêu tiền lương của mình, số tiền mỗi tháng Lâm Dược Phi giao cho bà đều để dành tích lũy, hai ngày trước vừa đến ngân hàng cất vào sổ tiết kiệm hai ngàn đồng.
Lữ Tú Anh cất sổ tiết kiệm vào trong ngăn kéo, lúc lấy ra nhìn nhìn vuốt vuốt, lại cất vào, rồi lại lấy ra.
Ngoại trừ sổ tiết kiệm hai nghìn đồng thì trong nhà còn cất mấy trăm đồng tiền mặt. Không mua được sữa viên Lâm Tiếu thích ăn ở chỗ hậu cần, Lữ Tú Anh không chút do dự mua ở ngoài.
"Về sau con muốn ăn cái gì thích cái gì thì cứ nói với mẹ. Chỉ cần yêu cầu hợp lý, không quá đáng thì mẹ đều mua cho con.”
Hôm nay mẹ thật dịu dàng, thật hào phóng.