Lâm Tiếu nắm chắc cơ hội: “Mẹ, con muốn ăn hai cây kem đậu, một cây kem đậu đỏ, một cây kem đậu xanh.”
Lữ Tú Anh: “Không được.”
Thế là Lâm Tiếu không được ăn cây kem đậu nào cả, Lữ Tú Anh nói sau khi vào thu mà còn ăn kem thì sẽ bị đau bụng.
Nhưng mà Lữ Tú Anh hứa đến lúc bà thay ca giữa buổi thì sẽ dẫn Lâm Tiếu đi mua sữa viên. Nhìn Lâm Tiếu thích như thế, Lữ Tú Anh chỉ thử một viên rồi không ăn nữa: “Con ăn hết đi.”
Vỉ sữa viên còn thừa lại hai viên, Lâm Tiếu muốn chia sẻ đồ ăn ngon như vậy cho người khác, nhưng mà chia cho ai đây.
Đầu tiên là loại trừ anh trai, sau đó cô quyết định chia cho Vương Hồng Đậu.
Lâm Tiếu vô cùng trân quý nhấn hai viên cuối cùng ra, một viên đặt vào lòng bàn tay mình, một viên đặt trong lòng bàn tay Vương Hồng Đậu: “Ăn ngon cực.”
Vương Hồng Đậu rộp rộp nhai nát, thỏa mãn nheo mắt lại: “Cậu cũng thích sữa viên sao, tớ cũng thích ăn, mỗi lần tớ đi đến quầy bán quà vặt đều mua cái này.”
Lâm Tiếu liền vội vàng hỏi: “Quầy bán quà vặt ở đâu vậy?”
Vương Hồng Đậu: “Quầy bán quà vặt trong trường chúng ta đấy.”
Vương Hồng Đậu cầm lấy vỉ sữa viên trong tay Lâm Tiếu, nhìn kỹ một chút: “Ừm, chính là trông như thế này đây. Cậu nói viên sữa này là cô Từ cho cậu sao, không ngờ cô Từ cũng sẽ đi đến quầy bán quà vặt đấy.”
Vương Hồng Đậu trông như thể vừa phát hiện ra vùng đất mới. Lượng tin tức trong lời nói của cô bé quá lớn, trong lúc nhất thời Lâm Tiếu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Hóa ra sữa viên ngon như vậy có thể mua được quầy bán quà vặt trong trường.
Hóa ra cô Từ cũng sẽ đi đến quầy bán quà vặt, mặc dù Vương Hồng Đậu nói như vậy, nhưng Lâm Tiếu không tin, cô cảm thấy sữa viên của cô Từ chắc chắn là mua từ nơi khác. Cô Từ thường xuyên nói trong lớp rằng đừng đi đến quầy bán quà vặt, làm sao có thể tự mình đến quầy bán quà vặt chứ.
Hóa ra Vương Hồng Đậu thường xuyên đi quầy bán quà vặt, nhưng cho tới nay đều không gọi cô.
Lâm Tiếu để ý nhất là chuyện cuối cùng này: “Cậu đi đến quầy bán quà vặt cũng không gọi tớ.”
Vương Hồng Đậu có chút chột dạ chớp mắt mấy cái.
Lâm Tiếu nhận ra một vấn đề càng quan trọng hơn: “Vậy cậu đi đến quầy bán quà vặt cùng với ai?”
Vương Hồng Đậu nhỏ giọng nói: “Diệp Văn Nhân.”
Lâm Tiếu có chút buồn rầu, cô cho rằng mình và Vương Hồng Đậu đã là bạn thân.
Cô biết Diệp Văn Nhân là bạn thân của Vương Hồng Đậu, trước khi mình chuyển trường đến đây thì bọn họ đã thân nhau rồi.
Nhưng cô cho rằng mình cũng không kém.
Khi đi nhà vệ sinh lúc nghỉ giữa buổi, Vương Hồng Đậu sẽ gọi hai người Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân, ba người bạn thân cùng nhau vào nhà vệ sinh.
Hóa ra mối quan hệ của bọn họ chỉ mới đến mức cùng đi nhà vệ sinh, chưa đến mức cùng đi đến quầy bán quà vặt sao.
Vương Hồng Đậu nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lâm Tiếu càng ngày càng trầm xuống thì lo lắng nói: “Không phải, không phải, không phải tớ không muốn gọi cậu.”
Vương Hồng Đậu gấp đến độ vò tóc: “Trước đó tớ từng hỏi cậu rồi mà.”
Lâm Tiếu: “Cậu không có hỏi.”
Vương Hồng Đậu: “Không phải tớ từng hỏi cậu có tiền tiêu vặt hay không sao, cậu nói cậu không có.”
Lâm Tiếu chậm chạp phản ứng lại: “Ừ nhỉ.”
Trước đó Vương Hồng Đậu cũng đã bị chuyện này làm khó rất lâu, cô bé cảm thấy Lâm Tiếu cũng là bạn thân của bọn họ, là bạn thân thì hẳn nên cùng nhau đi quầy bán quà vặt, nhưng Lâm Tiếu không có tiền tiêu vặt, chẳng lẽ đi đến quầy bán quà vặt chỉ nhìn mà không mua sao.
Bởi vì chuyện này mà Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã thảo luận qua nhiều lần, hai nữ sinh nhỏ dựa vào tường ở góc rẽ hành lang ít người qua lại mà than thở: “Đến cùng là có nên gọi Lâm Tiếu cùng đi hay không đây?”
Kết quả thảo luận cuối cùng là không gọi Lâm Tiếu, hai người bọn họ lén đi.
“Bọn tớ thật sự không cố ý không gọi cậu.” Vương Hồng Đậu quan sát nét mặt của Lâm Tiếu: “Cậu không tức giận chứ?”
Lâm Tiếu: “Không đâu.”
Điều cô quan tâm thật ra không phải là cùng đi đến quầy bán quà vặt, mà là việc bạn thân trong lòng cô có xem cô như là bạn thân hay không. Biết Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều quan tâm đến cô, Lâm Tiếu không còn tức giận không còn buồn rầu nữa.
Lâm Tiếu: “Hôm nay lúc các cậu đi quầy bán quà vặt có thể dẫn theo tớ không?”
“Mặc dù tớ không có tiền tiêu vặt, nhưng tớ muốn đi xem một chút.”
Vương Hồng Đậu gật đầu: “Được chứ.”