Đến giờ ra chơi, tập xong bài thể dục giữa giờ, Vương Hồng Đậu lập tức chạy tới nắm chặt lấy tay Lâm Tiếu: “Nhanh nhanh nhanh.”
Diệp Văn Nhân chạy từ hàng sau đội hình tập thể dục đến phía sau Lâm Tiếu, đẩy cô chạy về phía trước. Lâm Tiếu choáng váng đầu óc bị hai người kẹp ở giữa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến của quầy bán quà vặt, Lâm Tiếu há miệng thở phì phò: “Tại sao lại phải chạy chứ?”
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân ai cũng không để ý để trả lời, tay của bọn họ vươn lên cao cao, dùng giọng nói còn vang dội hơn cả lúc trả lời bài ở trên lớp mà gọi: “Cháu muốn một hộp sữa viên.”
“Cháu muốn ba miếng bánh dưa hấu ngào đường.”
Lâm Tiếu ngẩng đầu, cánh cổng dẫn đến một thế giới mới mẻ đang dần dần mở ra ở trước mặt cô.
Bên trong quầy bán quà vặt có bốn kệ hàng lớn chứa đầy các thể loại đồ ăn vặt.
Một đám học sinh tiểu học chen chúc ở trước quầy, cậu muốn mua cái này, tớ muốn mua cái kia, ông chủ căn bản là bận bịu không làm xuể, tiếng ai lớn nhất, tay ai vươn cao nhất thì ông chủ sẽ bán hàng cho người đó trước.
Hóa ra quầy bán quà vặt mà cô Từ không cho đến lại là một nơi tốt như vậy.
Quầy bán quà vặt trong trường hoàn toàn không giống với quầy hàng ở xưởng dệt bông. Bên trong quầy hàng ở xưởng dệt bông bán dầu muối tương dấm, kim chỉ, đa số đều là đồ của người lớn, chỉ có tủ đông Đại Bạch Hùng vào mùa hè mới là thiên đường của trẻ con.
Nhưng ở nơi này, quầy bán quà vặt trong trường học, tất cả mọi thứ bên trong đều là thứ mà trẻ con thích.
Lâm Tiếu rốt cuộc đã hiểu lời cô Từ từng nói “rực rỡ muôn màu” là có ý gì, một đôi mắt của cô không thể nào nhìn hết được.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cuối cùng cũng mua được đồ mình muốn, hai người lôi kéo Lâm Tiếu chen chúc ra ngoài.
Không cần bọn họ nói, Lâm Tiếu cũng biết vì sao sau khi kết thúc bài tập thể dục giữa giờ thì hai người phải lôi kéo cô chạy hết tốc lực rồi, lúc tiến vào quầy bán quà vặt chỉ mới hơi nhiều người, lúc chen ra lại vô cùng đông đúc.
Lâm Tiếu lo lắng cho những học sinh đang chen chúc vào quầy bán quà vặt ở đằng sau: “Trước khi chuông vào học vang lên thì bọn họ có kịp để mua đồ không nhỉ?”
Vương Hồng Đậu rất có kinh nghiệm nói: “Chắc chắn là có hơn phân nửa không kịp mua, tay không chạy về phòng học.”
Lúc trước cô bé và Diệp Văn Nhân cũng chính là như vậy, về sau bọn họ tổng kết ra được kinh nghiệm, nhất định phải chạy nhanh lên, vượt ra trước hàng ngũ để tiến đến quầy bán quà vặt.
Lâm Tiếu trở lại phòng học, ngồi vào vị trí đúng lúc chuông vào học vang lên.
Lần nghỉ giữa tiết học tiếp theo, Vương Hồng Đậu chia sữa viên mà mình mua cho Lâm Tiếu một viên, Diệp Văn Nhân cũng chia cho Lâm Tiếu một viên bánh dưa hấu ngào đường. Lâm Tiếu có chút ngượng ngùng nhận lấy, cô không có đồ ăn vặt có thể chia sẻ cho bạn bè.
“Tớ đã thấy quầy bán quà vặt trông như thế nào rồi, lần sau hai người đi quầy bán quà vặt không cần gọi tớ đâu.” Lâm Tiếu hào phóng cho phép hai người bạn thân có thể hành động mà không cần dẫn theo cô.
Cuối tuần, Lâm Tiếu ở dưới lầu nhìn thấy chị Tiểu Mai đang dùng phấn vẽ lên mặt đất, tò mò hỏi: “Chị Tiểu Mai, chị đang vẽ cái gì vậy?”
Những đường mà chị Tiểu Mai vẽ không phải là đường ô vuông dùng để nhảy lò cò.
Chị Tiểu Mai nói cho Lâm Tiếu: “Đây là đường vạch để nhảy xa.”
“Trường học sắp tổ chức đại hội thể dục thể thao, chị đăng ký tham gia nhảy xa, muốn luyện tập một chút.”
Chị Tiểu Mai phân chia nhiệm vụ cho Lâm Tiếu: “Em đứng một bên giúp chị nhìn xem, lúc chị nhảy xa thì mũi chân có giẫm phải vạch hay không, nếu như giẫm trúng vạch thì chính là 0 điểm.”
Chị Tiểu Mai rất rầu rĩ, khi cô ấy vung tay thì mũi chân không biết vì sao lại dịch chuyển về phía trước một chút, trong mười lần thì có hết chín lần đều giẫm phải vạch.
Lâm Tiếu đứng ở bên cạnh, nghiêm túc giúp chị Tiểu Mai làm trọng tài nhỏ: “Lần này không giẫm trúng.”
Tiểu Mai lau lau mồ hôi trên trán, hỏi Lâm Tiếu: “Em có muốn thử xem có thể nhảy bao xa hay không?”
Lâm Tiếu lắc đầu.
Chị Tiểu Mai lo lắng Lâm Tiếu ở đây theo cô ấy luyện tập nhảy xa quá nhàm chán, nên nói với Lâm Tiếu: “Lúc nãy chị vừa nhìn thấy phía sau tòa nhà số năm có một đám trẻ đang chơi cát, em qua đó tìm bọn họ chơi đi.”
Lâm Tiếu lắc đầu, cô lấy dũng khí nói ra vấn đề mà mình đã ấp ủ trong lòng rất lâu: “Chị Tiểu Mai, bình thường chị có tiền tiêu vặt không?”
Chị Tiểu Mai lắc đầu: “Không có.”
“Vậy bạn cùng lớp của chị đều có tiền tiêu vặt sao?”
Chị Tiểu Mai nghĩ ngợi: “Một nửa có, một nửa không có thì phải.”