Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 74 - Chương 74.

Chương 74. - Chương 74. -

Lâm Tiếu học lớp một ở trường tiểu học trực thuộc, bạn cùng lớp đều không có tiền tiêu vặt. Chị Tiểu Mai đã lên lớp năm nhưng vẫn không có tiền tiêu vặt, bạn cùng lớp một nửa có, một nửa không có.

Không biết chờ đến lúc mình lên lớp năm thì sẽ có tiền tiêu vặt không nhỉ?

Sau khi biết được hai người Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều có tiền tiêu vặt thì Lâm Tiếu cũng len lén quan sát những bạn học khác trong lớp có tiền tiêu vặt hay không. Cái này rất dễ quan sát, bạn học nào có tiền tiêu vặt thì nhất định sẽ nhịn không được mà đi đến quầy bán quà vặt.

Kết quả quan sát được là, đa số các bạn trong lớp đều có tiền tiêu vặt.

Hình như chỉ có cô và Trần Đông Thanh là không có.

“Cậu cũng không có tiền tiêu vặt sao?” Lâm Tiếu lại hiểu rõ thêm một thành ngữ mà cô Từ đã từng dùng, đồng bệnh tương liên.

Trần Đông Thanh đáng thương gật đầu: “Người nhà tớ sợ tớ lén mua đồ ăn vặt.”

Lâm Tiếu: “Nhà cậu không cho cậu ăn đồ ăn vặt à?”

Trần Đông Thanh duỗi ra hai ngón tay, vuốt ngang qua cổ, ăn đồ ăn vặt, tội chết.

Lâm Tiếu lập tức cảm thấy Trần Đông Thanh so với mình còn đáng thương gấp một vạn lần, mặc dù cô không có tiền tiêu vặt, nhưng trong nhà cô có đồ ăn vặt để ăn, Lữ Tú Anh thường xuyên mua đồ từ hậu cần mang về nhà.

Mặc dù có Trần Đông Thanh làm bạn với cô, mặc dù cô không quan tâm những bạn học khác trong lớp có tiền tiêu vặt hay không, nhưng cô muốn cùng Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đi đến quầy bán quà vặt.

Lâm Tiếu mấy lần muốn tìm mẹ xin tiền tiêu vặt, nhưng đều không mở miệng được.

Trẻ con lớp hai ở trong khu tập thể hầu như đều không có tiền tiêu vặt.

Nhưng ở trong trường học và bạn học cùng lớp hầu như đều có tiền tiêu vặt.

Có khi Lâm Tiếu cảm thấy chỉ cần mình mở miệng thì mẹ hẳn sẽ đồng ý cho cô tiền tiêu vặt, chờ một lúc lại cảm thấy mẹ kiếm tiền rất vất vả, mình không nên xài tiền bậy bạ để mua sữa viên, bánh ngào đường, những thứ đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe như lời của một vị bác sĩ tây y và ba vị bác sĩ trung y nhà Trần Đông Thanh.

Lâm Tiếu nằm trên ghế sô pha xoắn xuýt lăn qua lăn lại.

Lâm Dược Phi vừa về nhà đã thấy bóng người nho nhỏ trong nhà đang không ngừng thở dài.

“Tuổi còn nhỏ mà than thở cái gì thế?” Lâm Dược Phi đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha: “Có chuyện gì phiền lòng thì nói anh trai nghe thử.”

Lâm Tiếu lăn qua lăn lại một chút rồi ngồi thẳng người: “Anh, anh, anh, không phải trước kia anh đã nói nếu như anh không tìm được công việc thì sẽ kinh doanh buôn bán nhỏ sao?”

“Bây giờ em còn muốn kinh doanh nhỏ sao?”

“Em phát hiện ra một cơ hội kinh doanh rất lớn đấy.”

Lâm Dược Phi cười ha ha: “Cơ hội kinh doanh lớn gì cơ?”

Lâm Tiếu: “Anh đến trong trường của tụi em mở quầy bán quà vặt đi, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn lúc anh đi làm đấy.”

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên, nếu như anh trai đến trường học của cô mở quầy bán quà vặt thì mỗi ngày mời cô ăn một loại đồ ăn vặt cũng không quá đáng chứ.

Như thế thì cô không cần tìm mẹ xin tiền tiêu vặt, còn có thể cùng Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt, nói cho các cậu ấy biết quầy bán quà vặt là do anh trai của mình mở, nhờ bọn họ giữ bí mật giúp mình.

Lời mà em gái vừa nói khiến cho Lâm Dược Phi ngây ngẩn cả người, anh giật mình nhớ tới, khi còn bé quả thật anh cũng từng có một giấc mơ rằng cha mẹ mình đến trường của mình mở quầy bán quà vặt.

Sau khi cha qua đời thì anh thường xuyên nghĩ, thật ra cha không hề rời đi, có một ngày sẽ trở về tìm anh, lái máy bay trở về tìm anh, lái xe tăng trở về tìm anh, hoặc là anh vừa quay đầu sẽ phát hiện cha đang mở một quầy bán quà vặt ở trong trường, vẫn luôn yên lặng canh giữ ở bên cạnh anh.

Lâm Dược Phi kéo suy nghĩ của mình thoát khỏi những hồi ức xa xôi: “Trường học của em không có quầy bán quà vặt sao?”

Lâm Tiếu: “Có.”

Lâm Dược Phi thuận miệng đáp qua loa: “Bên trong một trường học chỉ có thể có một quầy bán quà vặt, trường của em đã có quầy bán quà vặt rồi nên anh không thể mở nữa.”

“À.” Lâm Tiếu rất thất vọng, cắm đầu ở trên ghế sô pha, trông dáng vẻ như muốn ngạt chết mình vậy.

Lâm Dược Phi: “Em học tập cho giỏi, sau này lớn lên làm hiệu trưởng thì cho anh mở quầy bán quà vặt ở trong trường của em.”

Lâm Tiếu bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh trai.

Có anh trai thì có tác dụng gì chứ.

Cái nhà này cuối cùng vẫn phải nhờ đến cô.

Bình Luận (0)
Comment