Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 75 - Chương 75.

Chương 75. - Chương 75. -

Anh trai thật sự rất vô dụng.

Lâm Tiếu đã từng nghe mẹ nói anh trai có tiền lương cao, nhưng mà cô cũng không biết cụ thể là có bao nhiêu, càng không biết được số tiền anh trai cầm về nhà đều đang được cất trong sổ tiết kiệm của mẹ, tiền tiết kiệm trong nhà càng ngày càng nhiều.

Anh trai trong mắt Lâm Tiếu vẫn là đồ vô dụng như cũ, buổi sáng tranh giành nhà vệ sinh, ban ngày không thấy người, nửa đêm thì ngáy như sấm, ở nhà chỉ có ăn rồi xả rác.

Lâm Tiếu không biết anh trai đang bận chuyện gì, nhưng anh cứ bận rộn mãi không dứt. Cô cũng đã thi giữa kì xong, đại hội thể dục thể thao mùa thu cũng đã tổ chức xong rồi, vậy mà anh trai vẫn còn bận bịu không thấy bóng dáng.

Trong hai tuần mẹ phụ trách đón cô, ngày nào mẹ cũng sẽ đến đúng giờ.

Còn trong hai tuần mà anh trai phụ trách, trong sáu ngày luôn sẽ có một hai ngày gọi điện thoại cho mẹ, nhờ mẹ xin nghỉ để đi đón cô.

Mẹ có thể vừa đi làm vừa đi đón cô, mà anh trai lại làm không được, cho nên anh trai vô dụng.

Lần trước vừa ầm ĩ chuyện nghe nhầm điện thoại, sau này mỗi lần đến phiên Lữ Tú Anh làm ca ngày thì đều sẽ xin nghỉ một hai lần để đi đón con, cho nên người bên trong xưởng đều biết Lữ Tú Anh đã cho Lâm Tiếu chuyển đến trường tiểu học Đường Giải Phóng để đi học, thậm chí đến cả rất nhiều người ở xưởng khác cũng có nghe nói.

Có người ghen tị: “Trường tiểu học Đường Giải Phóng vừa lớn vừa đẹp, giáo viên ở đó cũng giỏi hơn trường tiểu học trực thuộc nhiều.”

“Đúng vậy, nghe nói khó vào lắm.”

Cũng có người ghen ghét: “Mỗi ngày đều phải đưa đón xa như vậy, cũng không biết có thể bồi dưỡng ra được Trạng Nguyên hay không đây.”

“Chuyện học hành này cuối cùng cũng phải xem bản thân thế nào, có thể học thành tài thì ở trường nào cũng có thể, không thể học thành tài thì dù có nhét vào cái trường nào cũng đều vô dụng.”

“Đứa lớn đã nuôi hỏng rồi, không phải là cần nuôi đứa nhỏ cho tốt sao.”

Mấy lời bàn tán này truyền đến tai Lữ Tú Anh. Bà có thể xem như không nghe thấy, một người tự mình nuôi lớn hai đứa bé, bà đã nghe quá nhiều lời khó nghe như thế rồi.

Nhưng việc quan trọng nhất là lúc cần phải đi đón Lâm Tiếu, không phải lần nào xin nghỉ cũng thành công.

Lúc không có đủ người, không có ai thay bà trông máy móc thì Lữ Tú Anh không thể đi.

Lữ Tú Anh chỉ có thể để Lâm Tiếu chờ ở trong văn phòng của cô giáo Từ, giọng điệu vô cùng áy náy: “Đợi thêm hai tiếng nữa rồi mẹ sẽ đến đón con.”

Lâm Tiếu ở đầu bên kia điện thoại vui sướng nói: “Con biết rồi ạ.”

Lữ Tú Anh xoa xoa lỗ tai của mình, có phải là âm thanh trong điện thoại bị biến đổi rồi không, sao bà lại cảm thấy Tiếu Tiếu rất vui thế nhỉ?

Lâm Tiếu cúp điện thoại, lập tức nói với Trần Đông Thanh: “Tiếp nào, tiếp nào, lần này tớ nhất định sẽ không thua.”

Trần Đông Thanh cũng đang ở trong văn phòng giáo viên chờ người nhà đến đón, hôm nay có ít bài tập, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh vừa tan học đã làm xong rồi, cô Từ dạy cho hai đứa một trò chơi mới.

Hai đứa sẽ thay phiên nói từ vựng về một chủ đề nào đó, xem ai tạm ngừng trước, trong vòng ba giây đồng hồ mà nói không nên lời thì xem như thua.

Lâm Tiếu đưa ra chủ đề trước, chủ đề là hoa quả.

“Dưa hấu.” “Nho.” “Dưa lưới.” “Quả đào.” Cuối cùng Trần Đông Thanh tạm ngừng, ván đầu tiên Lâm Tiếu thắng.

Sau đó Trần Đông Thanh đưa ra chủ đề, chủ đề là thành phố.

“Bắc Kinh.” “Thượng Hải.” “Thiên Tân.” “Quảng Đông.”

Cô Từ đang chấm bài tập trên bàn làm việc bỗng hô ngừng: “Quảng Đông không phải là thành phố, là tỉnh Quảng Đông, thành phố Quảng Châu, Trần Đông Thanh sai rồi.”

Trần Đông Thanh ảo não vò trán: “Em biết rồi, em biết em nói sai rồi.”

Lâm Tiếu thở phào một hơi, lúc nãy cô vẫn luôn liều mạng nghĩ, nhưng nghĩ mãi mà không ra được thành phố tiếp theo. Nếu như không phải Trần Đông Thanh nói sai trước cô, ván này cô thua chắc rồi.

Lâm Tiếu cười trộm, cô thật là may mắn, ván thứ hai lại thắng rồi.

Ván thứ ba, Lâm Tiếu ra chủ đề “đồ ăn vặt”, cô biết người nhà Trần Đông Thanh không cho cậu ấy ăn đồ ăn vặt, đồ ăn vặt mà cậu ấy biết được chắc chắn sẽ không nhiều bằng mình.

Quả nhiên, Trần Đông Thanh nói được mấy cái là tạm ngừng, Lâm Tiếu thuận lợi thắng ván thứ ba.

Ván thứ tư, Trần Đông Thanh quyết tâm đưa ra một chủ đề có thể làm khó Lâm Tiếu, cậu vắt óc nghĩ hết nửa ngày, vỗ trán một cái: “Thuốc trung y.”

Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Rễ bản lam.”

Trần Đông Thanh đắc ý: “Tên của tớ, Đông Thanh, chính là một vị thuốc.”

Ngoại trừ rễ bản lam, Lâm Tiếu không thể nghĩ ra vị thuốc trung y nào khác, Trần Đông Thanh nhanh chóng đếm ngược: “Ba, hai, một, cậu thua rồi.”

Bình Luận (0)
Comment