Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 76 - Chương 76.

Chương 76. - Chương 76. -

Trần Đông Thanh đọc tên mấy vị thuốc trung y cực nhanh: “Nhân sâm, tam thất, liên kiều, cát cánh.” Cậu bé được mưa dầm thấm đất từ nhỏ, biết rất nhiều vị thuốc trung y.

Lâm Tiếu cắn môi, cảm thấy chủ đề này có hơi không công bằng, nhưng mà vừa nãy cô cũng ra chủ đề “đồ ăn vặt”, cũng muốn lấy thứ mà mình am hiểu còn Trần Đông Thanh thì không, Trần Đông Thanh chỉ là làm chuyện giống như vậy mà thôi.

Có chơi có chịu.

Lâm Tiếu hào phóng thừa nhận: “Cậu thắng rồi.”

Vòng tiếp theo cô muốn thắng lại.

Đúng lúc này thì chuông điện thoại reo lên. Lâm Tiếu căng thẳng, là mẹ tới đón cô hay là người nhà Trần Đông Thanh tới đây.

Sau khi cô Từ nhận điện thoại thì vẫy tay gọi Lâm Tiếu đến: “Mẹ em nói bà ấy không xin nghỉ được, sau hai tiếng nữa mới đến đón em.”

Lâm Tiếu vui vẻ nhận lấy điện thoại: “Con biết rồi mẹ.”

Không phải tới đón cô, cũng không phải tới đón Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu rất vui bởi vì mình còn cơ hội để lật ngược thế cờ: “Chúng mình tiếp tục thôi.”

Lữ Tú Anh làm việc ở trong xưởng hết hai tiếng, cuối cùng cũng chờ đến lượt người khác thay ca: “Cảm ơn nhé, ngày mai tôi sẽ làm thay cô hai tiếng.”

Không kịp thay quần áo, bà vỗ vỗ vụn bông bám trên người, vội vã chạy về hướng trường học, trước cổng trường lại đụng phải bà nội của Trần Đông Thanh - Vương Nguyệt Nga.

“Mẹ Lâm Tiếu à.” Vương Nguyệt Nga lên tiếng gọi, Lữ Tú Anh vừa quay đầu mới nhìn thấy bà ấy, vội vàng chào hỏi: “Bà nội Đông Thanh à, hôm nay Đông Thanh cũng không có ai đón nên đang chờ trong văn phòng giáo viên sao?”

Lúc Lữ Tú Anh đưa đón Lâm Tiếu thì thường xuyên có thể gặp người nhà của Trần Đông Thanh, ông bà cha mẹ của Trần Đông Thanh, bà đều quen biết cả.

Vương Nguyệt Nga quen đường quen lối đi đến phòng bảo vệ, nhờ ông bác trong phòng gọi điện thoại đến văn phòng của cô Từ: “Đúng vậy, phụ huynh của Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đều đã tới rồi, kêu hai đứa nhỏ cùng ra đi.”

“Bà nội Đông Thanh, bác vừa tan làm ở bệnh viện xong là đến đón cháu sao?” Trong lúc chờ hai đứa bé đi ra thì Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga nói chuyện phiếm với nhau.

“Đúng vậy.” Vương Nguyệt Nga gật đầu.

“Chắc là bác sắp về hưu rồi nhỉ?” Lữ Tú Anh hỏi han.

Vương Nguyệt Nga cười nói: “Bác và ông nội thằng bé đã về hưu hai năm trước rồi nhưng lại được mời quay trở lại bệnh viện.”

Lữ Tú Anh hết sức kinh ngạc: “À.”

Thời gian mà Trần Đông Thanh ở lại trường chờ phụ huynh tới đón còn nhiều hơn Lâm Tiếu rất nhiều. Mỗi tháng thì Lâm Tiếu phải chờ ba bốn lần, Trần Đông Thanh phải đến mười ba mười bốn lần.

Lữ Tú Anh vẫn cho rằng ông bà cha mẹ Trần Đông Thanh đến bây giờ đều đang còn làm việc nên không còn cách nào khác, không ngờ rằng ông bà của cậu bé đã sớm về hưu, sau đó lại nhận lời mời trở lại.

Bà cho rằng người nhà của Trần Đông Thanh cũng không còn lựa chọn nào, không nghĩ tới dưới một tình huống có thể lựa chọn thì lại để cho Trần Đông Thanh mỗi tháng phải có hết nửa tháng chờ phụ huynh ở trường.

Lữ Tú Anh muốn hỏi Vương Nguyệt Nga tại sao lại chọn như thế, nhưng cũng cảm thấy mối quan hệ của mình và Vương Nguyệt Nga không quá thân quen, nếu hỏi han quá nhiều thì cũng không phải phép, đang do dự thì Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đã chạy đến.

“Mẹ.”

“Bà nội.”

Hai người lớn đón con cháu của mình về nhà, lời Lữ Tú Anh muốn nói vừa đến khóe miệng lại nuốt vào bụng.

Trên đường về nhà, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, con có muốn mẹ chuyển đến phòng văn thư làm việc không?”

Gần đây Lữ Tú Anh vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này.

Mỗi lúc làm ca ngày đều phải xin nghỉ một hai lần, giống như hôm nay vậy, có đôi khi còn không thể tìm được người thay ca. Thời gian càng lâu, trưởng ban phân xưởng cũng có chút ý kiến, uyển chuyển hỏi bà có biện pháp giải quyết nào tốt hơn không.

Lữ Tú Anh làm như vậy, trong xưởng cũng có người nói ra nói vào. Ví dụ như tại sao Lữ Tú Anh không cho con học ở trường tiểu học trực thuộc xưởng dệt bông mà phải đưa đến trường tiểu học Đường Giải Phóng rất xa, cả xưởng cũng không có mấy hộ gia đình, một mình một đường không thể tránh khỏi bị người khác dị nghị.

Lữ Tú Anh tự mình cảm thấy cứ xin nghỉ mãi cũng không tốt, mặc dù có người thay ca giúp bà thì bà cũng sẽ làm thay lại, nhưng dù sao cũng luôn gây phiền phức cho người khác.

“Nếu như mẹ chuyển đến phòng văn thư để làm việc thì mỗi ngày đều có thể đưa đón con đúng giờ.”

Lâm Tiếu: “Á, vậy sau này con không thể đến văn phòng của cô Từ để làm bài tập nữa sao?”

Bình Luận (0)
Comment