Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 77 - Chương 77.

Chương 77. - Chương 77. -

Lữ Tú Anh cho rằng Lâm Tiếu sẽ rất hy vọng mỗi ngày có người đúng giờ tới đón con bé, không ngờ rằng Lâm Tiếu lại không hề kích động, thậm chí nghe ra còn có vẻ hơi tiếc nuối.

Lữ Tú Anh: “Con thích đến văn phòng của cô Từ làm bài tập sao?”

Lâm Tiếu không chút do dự: “Thích ạ.”

Trong năm lần Lâm Tiếu làm bài tập ở trong văn phòng của cô Từ, thì hết bốn lần đều có Trần Đông Thanh, cô Từ lấy cho bọn họ mỗi đứa một cái ghế, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh thi xem ai làm bài tập nhanh hơn.

Sau khi làm xong bài tập thì hai đứa ghé sát đầu để đối chiếu một lần, dùng bút chì khoanh lại những đáp án không giống nhau, rồi tự mình xem thử là ai đã tính sai.

Những ngày có ít bài tập giống như hôm nay, cô Từ còn dạy hai đứa chơi trò chơi, cô Từ biết thật nhiều trò chơi mới.

Hôm nay chơi nói từ vựng rất vui, trò hai mươi bốn điểm trước đó cũng rất hay, hóa ra bài poker còn có cách chơi thú vị như thế.

“Lần trước chơi trò hai mươi bốn điểm, lần nào cũng là con thắng đấy.” Lâm Tiếu hơi đắc ý nói với mẹ, mỗi lượt Trần Đông Thanh đều không nhanh bằng cô, gấp đến độ mặt cũng đỏ lên.

Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều có thể nghe từ miệng Lâm Tiếu cô Từ thế này, cô Từ thế kia, từ đây bà có thể thấy được, cô Từ thật sự là một giáo viên tốt hiếm có.

Sau khi Lữ Tú Anh nghe về những trò chơi mà cô Từ dạy các học sinh chơi, thì vô cùng nể phục, khiến bọn nhỏ vừa chơi vui vừa học được tri thức, cô Từ mặc dù tuổi còn trẻ nhưng rất có thực lực.

Cho Lâm Tiếu chuyển trường là điều Lữ Tú Anh tuyệt đối không hối hận.

Sau khi Lâm Tiếu chuyển trường thì rõ ràng đã vui vẻ hơn nhiều, tự tin hơn nhiều. Ngoại trừ cô Từ, Lữ Tú Anh còn thường xuyên nghe thấy từ miệng Lâm Tiếu những cái tên như Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh, đều là những người bạn mà Lâm Tiếu mới làm quen được ở trường học mới.

Nhớ tới năm Lâm Tiếu học lớp một ở lớp cô Uông Xuân Thúy thì không có một người bạn nào, Lữ Tú Anh thật sự hận không thể cho Lâm Tiếu chuyển trường sớm hơn.

Mình trước kia quá sơ ý, vậy mà không phát hiện ra xưa nay sau khi Lâm Tiếu về nhà đều không nhắc đến chuyện ở trong trường lớp.

Không giống bây giờ, mỗi ngày về nhà đều biến thành một cái loa nhỏ, ba la bô lô nói không ngừng.

Lúc Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều không thể rảnh rỗi để đón Lâm Tiếu, cô Từ đã giúp đỡ rất nhiều.

“Nhưng cứ làm phiền cô Từ như thế cũng không phải.” Trong lòng Lữ Tú Anh rất băn khoăn.

Lâm Tiếu nghi hoặc: “Cho dù con không ở văn phòng cô Từ thì cũng có Trần Đông Thanh mà.”

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Hai chuyện này khác nhau.”

Chỉ là Lâm Tiếu cũng nhắc nhở Lữ Tú Anh, Trần Đông Thanh suốt ngày ở lại văn phòng cô Từ như thế có phải là trong nhà đã từng bày tỏ như thế nào đó không.

Lữ Tú Anh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, bà đã gặp hết phụ huynh nhà Trần Đông Thanh rồi, trông đều là người có thể diện, không giống như kiểu người có thể yên tâm thoải mái chiếm lợi của người khác.

Loại chuyện này đương nhiên không tiện đến hỏi trực tiếp cô Từ, Lữ Tú Anh lập tức quyết định lần sau gặp phụ huynh Trần Đông Thanh thì sẽ hỏi thăm một chút.

Nếu như người nhà Trần Đông Thanh từng bày tỏ như thế nào đó, mà cô Từ cũng vui vẻ thì nhà mình cũng không thể hẹp hòi.

Sau khi tan học còn muốn chiếm dụng thời gian của cô Từ, hẳn là phải đến cảm ơn một phen.

Đương nhiên, những chuyện giữa người lớn với nhau này không cần phải nói cho Lâm Tiếu biết.

Lần tới khi Lữ Tú Anh thấy mẹ Trần Đông Thanh ở trước cổng trường thì đã tìm đến hỏi số điện thoại bàn của nhà Trần Đông Thanh. Ở phương diện này Lữ Tú Anh làm việc rất cẩn thận, không trực tiếp hỏi trước cổng trường.

Mẹ Trần Đông Thanh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn viết số điện thoại cho Lữ Tú Anh.

Lữ Tú Anh bận bịu đến bữa tối, tranh thủ thời gian trước khi ngủ, đặc biệt đạp xe ra khu tập thể xưởng dệt bông, tìm một buồng điện thoại công cộng ở xung quanh, bấm số điện thoại nhà Trần Đông Thanh.

“Alo.” Điện thoại được kết nối, Lữ Tú Anh nghe ra là giọng của Vương Nguyệt Nga thì vội vàng nói: “Bà nội Đông Thanh à, con là mẹ của Lâm Tiếu đây.”

Lữ Tú Anh không vòng vèo mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi có phải là Vương Nguyệt Nga đã tự mình đưa cho cô Từ phong bì hay chút quà tặng nào không.

“Con muốn cảm ơn cô Từ. Sau khi tan học mà cô Từ còn dành thời gian trông tụi nhỏ làm bài tập, chơi trò chơi, bài nào không biết làm còn có thể hỏi cô giáo trong phòng làm việc.” Lữ Tú Anh không có chút động thái nào thì lương tâm khó có thể bình an.

Bình Luận (0)
Comment