Vương Nguyệt Nga có chút kinh ngạc, hôm nay bà ấy nghe con dâu kể rằng Lữ Tú Anh hỏi số điện thoại nhà mình, còn tưởng rằng là Lữ Tú Anh muốn tạo mối quan hệ với bên bệnh viện, những chuyện này nhà bọn họ đã gặp quá thường xuyên rồi, không ngờ Lữ Tú Anh lại hỏi đến vấn đề này.
Vương Nguyệt Nga trầm mặc một lát, cảm thấy trông Lữ Tú Anh làm người có vẻ đáng tin, nên cũng nói thẳng nói thật: “Nhà bác không gửi phong bì, cũng không tặng quà gì cả. Theo bác được biết thì cô Từ kiên quyết không nhận, trong lớp cũng có những phụ huynh khác từng thử đưa đến nhưng tất cả đều bị cô Từ từ chối.”
“Chỉ là cha của cô Từ có bệnh viêm phế quản mãn tính, vừa đến mùa đông hết bị ho lại bị suyễn, là bác giúp ông ấy chữa khỏi.”
Lữ Tú Anh hỏi được chuyện mình muốn biết, nhưng chân mày lại càng nhíu chặt hơn.
Nếu như cô Từ có nhận phong bì thì còn dễ xử lý, nhưng đây lại kiên quyết không nhận, Lữ Tú Anh thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Người nhà Trần Đông Thanh còn có thể giúp đỡ cho cô Từ, nhà mình lại chẳng thể làm được như thế.
Nhưng mà Vương Nguyệt Nga chịu nói với bà những điều này, đáy lòng Lữ Tú Anh vẫn rất cảm kích: “Cảm ơn, cảm ơn bác nhé.”
Cuộc điện thoại này lập tức đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, đáy lòng Lữ Tú Anh cảm thấy đã thân thiết với Vương Nguyệt Nga hơn rất nhiều.
“Hết bao nhiêu vậy?” Lữ Tú Anh cúp điện thoại, đếm mấy đồng đưa cho ông chủ buồng điện thoại, trên đường về nhà đều suy nghĩ về chuyện này.
Những người gặp được đều là người tốt, nhưng chuyện này bà thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
“Mẹ đang nghĩ gì vậy?” Lâm Dược Phi tan làm về đến nhà cũng đã khuya, nhìn thấy bóng lưng của mẹ trước cổng khu tập thể thì gọi hai tiếng, vậy mà mẹ không nghe thấy.
Con trai cao một mét tám đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm Lữ Tú Anh giật nảy mình, bà hít một hơi, kể lại cho Lâm Dược Phi nghe chuyện đang làm mình phiền lòng.
“Nghĩ tới nghĩ lui, mẹ vẫn nên chuyển về phòng văn thư thôi.”
Lâm Dược Phi sửng sốt, lúc trước anh khuyên mẹ chuyển từ xưởng đến phòng văn thư thì chết sống không thể khuyên nổi, anh cũng đã tuyệt vọng rồi. Không nghĩ tới mẹ mình đột nhiên tự nghĩ thông suốt.
Lâm Dược Phi vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Tốt quá.”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, sau này con sẽ kiếm được càng nhiều. Số tiền lương bị giảm khi chuyển từ xưởng về phòng văn thư thật sự không quan trọng.”
Lâm Dược Phi đã gửi về nhà mấy tháng tiền lương, cho rằng lời mình nói bây giờ hẳn là sẽ có độ tin cậy nhiều hơn so với lúc vừa mới trọng sinh.
Lữ Tú Anh khẽ thở dài một cái: “Cũng không hoàn toàn là chuyện tiền lương.”
“Cũng không hoàn toàn là chuyện tiền lương.” Lâm Dược Phi không thể hiểu câu nói này, Lữ Tú Anh đụng phải Vương Nguyệt Nga ở trước cổng trường, vừa nói chuyện thì bà ấy đã lập tức hiểu được.
Mặc dù tuổi tác của Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga chênh lệch khá nhiều, nhưng lại nói chuyện rất hợp. Vương Nguyệt Nga cơ bản đã biết về tình huống trong nhà Lữ Tú Anh: “Sau khi con chuyển đến đến phòng văn thư thì tiền lương của mình con sẽ không đủ để chi tiêu cho một nhà ba người phải không, con đang sợ công việc của con trai không ổn định, sau này không kiếm được tiền thì cuộc sống sẽ khó khăn phải không?”
Lữ Tú Anh gật đầu: “Đúng vậy, cái công việc kia của nó quá là không ổn định.”
Mặc dù bây giờ Lâm Dược Phi kiếm được nhiều, nhưng lại đang làm cho tư nhân, lúc nào cũng có thể mất việc.
Dưới đáy lòng Lữ Tú Anh còn chôn một nỗi lo lắng. Con trai đột nhiên hiểu chuyện, còn kiếm được tiền khiến Lữ Tú Anh cũng rất vui, nhưng cũng cảm thấy thời gian hiện tại giống như đang trong mơ, bà rất sợ hãi ngày nào đó tỉnh mộng, con trai lại quay về dáng vẻ hư hỏng như hồi trước.
Lại nghĩ thêm một bước nữa, Lữ Tú Anh cũng tự mình cảm thấy suy nghĩ của mình không hề có logic.
Bà nói với Vương Nguyệt Nga suy nghĩ sâu trong nội tâm mình: “Dù cho Tiểu Phi vẫn luôn có thể kiếm tiền, hàng tháng đều mang tiền về nhà, nhưng cảm giác trong lòng con vẫn không giống nhau.”
“Số tiền con tự kiếm được đủ cho một nhà ba người chi tiêu, so với chuyện số tiền con tự kiếm được không đủ cho một nhà ba người chi tiêu, nhất định phải cần Tiểu Phi trợ cấp, trong lòng vẫn cứ cảm thấy khác biệt.”
Vương Nguyệt Nga kéo tay Lữ Tú Anh: “Bác hiểu. Chúng ta đều đã từng trải qua thời kỳ nạn đói, à, lúc đó con vẫn còn nhỏ, nhưng hẳn là còn nhớ được.”
Lữ Tú Anh gật đầu: “Con vẫn nhớ.”