Vương Nguyệt Nga: “Chúng ta không giống với người trẻ bây giờ, đều là người đã từng chân chính chịu đói, làm việc đều thích sự ổn định, mọi thứ đều muốn giữ một đường lui.”
“Ở trong lòng con, việc tự mình kiếm được tiền đủ để nuôi một nhà ba người chính là đường lui cuối cùng.”
“Con cái kiếm được tiền cũng tốt, mà không kiếm được tiền cũng ổn. Người làm mẹ như con đều muốn làm chỗ dựa cuối cùng cho con cái, tối thiểu nhất là có thể cho tụi nhỏ ăn no mặc ấm.”
Mấy câu nói của Vương Nguyệt Nga đã đánh trúng nội tâm của Lữ Tú Anh: “Đúng, đúng, đúng.”
“Bác đã nói ra hết những điều trong lòng mà con không thể giãi bày rồi.”
Một khi bà chuyển từ xưởng về phòng văn thư thì với số tiền lương ấy không thể đảm bảo cho một nhà ba người có thể ăn no mặc ấm được.
Vương Nguyệt Nga: “Con đấy, làm trụ cột trong nhà hai mươi năm đã thành thói quen.”
Sau khi chồng của Lữ Tú Anh qua đời, rất nhiều người khuyên bà nhân lúc còn trẻ mà tìm một người khác. Nhưng bà lo lắng cha dượng sẽ đối xử với con mình không tốt, nên kiên trì nuôi lớn hai con một mình.
Sự tài giỏi và kiên định của Lữ Tú Anh khiến cho Vương Nguyệt Nga khâm phục từ tận đáy lòng.
Lữ Tú Anh không dựa vào ai cả mà dựa vào chính mình nuôi lớn hai đứa bé.
“Có thể làm được chuyện này, ở độ tuổi của bác là thế hệ đầu tiên, với độ tuổi của con xem như là thế hệ thứ hai.” Vương Nguyệt Nga nói.
“Trước đây chưa từng có chuyện như thế này.” Phụ nữ thời đại trước sau khi để tang chồng, ngoại trừ tỉ lệ cực nhỏ phụ nữ thuộc giai cấp thượng lưu đánh đổi cảnh góa bụa để giữ lấy trinh tiết, phần lớn phụ nữ thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu thì chỉ có một con đường là tái hôn.
Lữ Tú Anh mơ hồ nhìn Vương Nguyệt Nga, không rõ tại sao bà ấy lại nói đến chuyện lịch sử rồi.
Vương Nguyệt Nga nói: “Chúng ta có thể lựa chọn con đường thứ hai, là do Trung Quốc thời đại mới cho, là công nghiệp hoá cho.”
Là công nghiệp hoá giúp Lữ Tú Anh có được vị trí nhân công dệt vải, để bà có thể có thể tự mình sống yên ổn mà không cần dựa vào chồng, không cần dựa vào cha, còn có thể chống đỡ được cả ngôi nhà.
“Cho nên công việc này đối với con có một ý nghĩa không tầm thường.”
Lữ Tú Anh gật đầu, dùng chính sức lao động của mình để kiếm tiền khiến nội tâm của bà rất kiêu ngạo, rất tự hào.
Công việc này không chỉ đại diện cho việc có thể lấy được tiền lương, mà còn là sống lưng của Lữ Tú Anh.
“Cho nên con rất khó đưa ra quyết định, thứ mà cháu rời bỏ, không chỉ có vị trí ở trong xưởng.”
Lữ Tú Anh liên tục gật đầu, cả đời bà cũng chỉ từng làm một công việc này, bà đã làm việc ở xưởng hai mươi mấy năm. Từ xưởng đến phòng văn thư, nếu như là lên vị trí cao hơn thì không nói, nhưng bà lại cảm thấy đang đi xuống chỗ thấp hơn.
Vương Nguyệt Nga hỏi: “Con muốn chuyển sang vị trí khác có phải là do mấy năm tới đây Tiếu Tiếu sẽ không có ai đưa đón đúng không?”
Lữ Tú Anh: “Đúng vậy.” Đây là vấn đề lớn mà bà không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết nào khác.
Nhưng mà Vương Nguyệt Nga lại nói: “Hiện tại Tiếu Tiếu đúng là cần người đưa đón, nhưng cũng chỉ là chuyện của mấy năm này thôi, đợi con bé lên lớp năm lớp sáu thì đã có thể tự mình đạp xe đi học được rồi.”
“Đông Thanh nhà bác không phải cũng như thế đấy thôi, ở trong trường làm bài tập, ai rảnh thì người đó sẽ đến đón thằng bé. Trẻ con lớn lên rất nhanh, vừa chớp mắt đã trưởng thành rồi.”
“Còn nữa, hiện tại đứa con trai lớn nhà con cũng đã trưởng thành, đã đi làm. Lúc con tính toán đường lui thì không nên xem là chi tiêu cho một nhà ba người, chỉ tính con và Tiếu Tiếu là được rồi, còn con trai lớn nên tự mình nuôi sống được chính mình.”
“Tiền lương ở phòng văn thư đủ nuôi sống con và Tiếu Tiếu không?”
Lữ Tú Anh gật đầu.
“Qua mấy năm nữa Tiếu Tiếu cũng sẽ không cần đưa đón, cho nên con có nên thuyên chuyển công tác hay không cũng không có liên hệ quá lớn đến hai đứa bé.”
“Con đừng chỉ nghĩ đến con cái, con nên suy nghĩ cho mình một chút đi.”
“Trước kia con làm việc ở xưởng là bởi vì tiền lương cao, chỉ có làm việc ở đây mới có thể nuôi dưỡng hai đứa bé được, tình huống bây giờ đã không còn giống như vậy nữa, bản thân con muốn đi đâu?”
Lữ Tú Anh kinh ngạc há to miệng, bà muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì, nên lại khép miệng.
Trong đầu bà cứ lặp đi lặp lại những lời Vương Nguyệt Nga nói: “Con đừng chỉ nghĩ đến con cái, con nên suy nghĩ cho mình một chút đi.”
Đây là lần đầu tiên trong đời bà nghe thấy những lời như vậy.