Chu Tuệ Mẫn hỏi Lâm Tiếu: “Cậu có cảm thấy không khí lớp học hiện tại đang rất căng thẳng không?”
Lâm Tiếu lắc đầu, cô khó hiểu hỏi: “Căng thẳng chỗ nào?”
Chu Tuệ Mẫn: “Mọi người đều đang chăm chỉ học tập, giống như mình nghỉ ngơi một lát thì sẽ bị các bạn học bỏ lại phía sau.”
Lâm Tiếu: “Cậu cũng đang rất cố gắng, chăm chỉ học tập mà.”
Chu Tuệ Mẫn hâm mộ nhìn Lâm Tiếu, Lâm Tiếu học tập luôn theo tiến độ của riêng cô. Khi cô muốn học tập, cô sẽ không vì các bạn học bên cạnh nghỉ ngơi mà ngừng học. Tương tự như vậy, khi cô muốn nghỉ ngơi, cũng sẽ không vì bạn học bên cạnh đều đang học tập mà không nghỉ ngơi.
Lâm Tiếu hoàn toàn không chú ý đến việc người khác học như thế nào.
Tất nhiên trong lớp có rất nhiều bạn học chú ý đến Lâm Tiếu.
Cuốn sách câu hỏi sai của Lâm Tiếu, hiện tại các bạn học trong lớp ai cũng đều có một bản sao. Một số bạn học còn mua các loại bút bi có nhiều màu sắc, sử dụng một màu cho câu hỏi, một màu dùng cho đáp án, một màu cho nguyên nhân mắc lỗi và một màu dùng để phân tích, tổng hợp. Cuốn sách câu hỏi sai này được sắp xếp rất cẩn thận.
Hơn nữa, thói quen sắp xếp các câu hỏi sai không chỉ lan truyền trong lớp của mình, còn giống như có xu thế truyền sang lớp khác.
Sách học thêm của Lâm Tiếu tự nhiên cũng là tâm điểm chú ý của các bạn học. Gần đây không chỉ có một bạn học đến hỏi Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu còn mua sách học thêm nào nữa không?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Tớ không có mua.”
Tất cả các môn học trong trường đều được phát sách hướng dẫn, Lâm Tiếu thấy vậy là đủ rồi.
Lâm Tiếu không có tự mình mua sách học thêm, có bạn học thì tin tưởng, có bạn thì không tin, Triệu Hiểu Long là thuộc về nhóm không tin.
Chu Tuệ Mẫn thay Lâm Tiếu chứng minh: “Lâm Tiếu thực sự không có mua sách học thêm.” Nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Lâm Tiếu không cảm thấy trước kỳ thi cuối kỳ lớp có gì đặc biệt, nhưng Chu Tuệ Mẫn rất dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh. Cô bé cảm thấy bầu không khí lớp học trước kỳ thi cuối kỳ rất căng thẳng, trong phòng học thấy các bạn liều mạng học hành, Chu Tuệ Mẫn cũng dễ dàng bị lâm vào cảm xúc căng thẳng.
Vì vậy mỗi ngày giữa trưa đi ăn cơm bên ngoài trường, Chu Tuệ Mẫn mặc dù cảm thấy có chút lãng phí thời gian, nhưng cũng chưa từng có nói không đi. Bởi vì đây là thời gian thoải mái nhất, vui sướng nhất của cô ấy trong một ngày ở trường học.
Thời gian ra khỏi trường bốn mươi phút vào buổi trưa, Chu Tuệ Mẫn giống như là đang bị ngột ngạt trong ngày mưa giông đột nhiên được hít thở một luồng không khí trong lành, cả người đều rất dễ chịu.
Điểm của Bạch Huyên và Trương Quân Nhã đều ở mức trung bình, đều không phải là kiểu người tranh thủ từng phút từng giây để học, vì vậy nhóm bốn người vẫn ra ngoài ăn những món ăn ngon. Trong bầu không khí căng thẳng trước kỳ thi cuối kỳ, bọn họ vẫn ra ngoài như bình thường.
Vào ngày này, bầu trời u ám, có vẻ như sắp có tuyết rơi.
Bốn người sau khi ăn xong, mang theo ấm nước đến phòng đun nước lấy nước.
Hiện tại các cô trực tiếp cầm ấm đun nước đi ăn cơm, như vậy sau khi ăn xong có thể trực tiếp đến phòng đun nước, không cần phải quay lại lớp học lấy ấm đun nước, giúp tiết kiệm thời gian và công sức.
Lâm Tiếu sau khi lấy nước xong, cô bước ra khỏi phòng đun nước, đột nhiên có một con mèo hoa ngăn ở trước mặt Lâm Tiếu kêu meo meo với cô.
Chú mèo hoa mập mạp, trên người có các màu đen, cam, trắng. Cơ thể rất sạch sẽ, lông màu trắng không có một vết bẩn nào.
“Học sinh nào lén lút mang mèo đến trường thế?” Lâm Tiếu ngạc nhiên nói.
Chu Tuệ Mẫn, Bạch Huyên cùng Trương Quân Nhã đều nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt kỳ lạ: “Đương nhiên là mèo hoang rồi, tại sao cậu lại nghĩ là có học sinh mang đến?”
Bởi vì Lâm Tiếu có thể suýt nữa đã mang Tiểu Hoàng đến trường học.
“Nó rất sạch sẽ, nhìn không giống mèo hoang.” Lâm Tiếu nói.
“Mèo rất thích sạch sẽ, nếu là mèo hoang cũng sẽ tự liếm mình rất sạch sẽ.” Bạch Huyên nói.
Lâm Tiếu mang theo nước ấm, nghĩ muốn vòng qua con mèo hoang. Nhưng mà cô đi bên trái, mèo hoang cũng đi bên trái, cô đi bên phải, mèo hoang cũng đi bên phải, luôn ở phía trước cản đường của cô.
“Meo meo.” Mèo rừng kêu lên một cách nũng nịu.
Lâm Tiếu hỏi: “Em có thật là một con mèo hoang hay không? Em chưa bắt được chuột phải không? Em có đói không?”
“Meo.”
Khi âm thanh trò chuyện của Lâm Tiếu phát ra, mèo hoang lập tức meo một tiếng, như thể đang trả lời cô.
Lâm Tiếu trong lòng mềm nhũn: “Vậy em ở chỗ này chờ chị, chị đi căn tin mua đồ ăn cho em.”