Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 689 - Chương 689.

Chương 689. - Chương 689. -

Lâm Tiếu đến căn tin để mua thức ăn cho mèo, ba bạn nữ đi cùng với cô.

Chu Tuệ Mẫn lo lắng nói: “Chờ cậu đi mua thức ăn trở về thì không chừng nó đã chạy mất.”

Hành tung của mèo hoang không ổn định, Chu Tuệ Mẫn cảm thấy nó sẽ không ở một chỗ đợi Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu: “Chúng tớ đã thỏa thuận xong, tớ đi mua thức ăn cho nó, nó ở đây chờ tớ một chút.”

Chu Tuệ Mẫn: “Nó nghe không hiểu đâu.”

Lâm Tiếu cảm thấy mèo hoa có thể nghe hiểu: “Nó kêu một tiếng meo đó.”

“Với lại Tiểu Hoàng có thể nghe hiểu được, tớ nói với Tiểu Hoàng cái gì nó đều hiểu.” Nhưng mà Tiểu Hoàng không muốn nghe sẽ giả bộ như nghe không hiểu.

Chu Tuệ Mẫn: “Tiểu Hoàng là do cậu nuôi ở nhà, cậu ngày ngày cũng nói chuyện cùng với nó, nó mới có thể nghe hiểu. Lại không có ai nói chuyện mỗi ngày cùng với mèo hoang.”

“Thật kỳ lạ, mèo hoang gặp người đều sẽ bỏ chạy, tại sao nó không chạy khi nhìn thấy chúng ta mà còn ngăn ở trước mặt cậu?” Trong lòng của Chu Tuệ Mẫn, mèo hoang rất cảnh giác.

Lâm Tiếu: “Bởi vì nó muốn tớ mời nó ăn.”

Lâm Tiếu mua một cây xúc xích giăm bông lớn ở căn tin, xé mở gói và quay trở lại.

Các cô quay trở lại phòng đun nước, chỗ vốn là mèo hoang nằm bây giờ trống không.

“Cậu xem, nó đi mất rồi.” Chu Tuệ Mẫn nói.

“Cậu đã xé gói xúc xích giăm bông, tự mình ăn đi.” Trương Quân Nhã liếc mắt nhìn Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu không cam tâm, đứng tại chỗ giơ lạp xưởng giăm bông lên: “Meo meo meo meo, chị mua cho em lạp xưởng giăm bông rồi nè, em đến ăn đi.”

Lâm Tiếu kêu hai lần, đột nhiên nghe một tiếng meo, mèo hoa thực sự đi ra từ phía sau phòng đun nước.

Lâm Tiếu nhanh chóng bẻ cây xúc xích giăm bông ra thành từng miếng nhỏ, đặt nó trên nền xi măng để cho mèo ăn. Lúc Lâm Tiếu bẻ xúc xích giăm bông ra, mèo hoa lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn cô, sau khi cô bẻ xong, đợi cô lùi lại hai bước tránh ra, mèo hoa mới cúi đầu bắt đầu ăn.

Nó cúi đầu cắn hai miếng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu, kêu meo một tiếng với Lâm Tiếu.

“Nó đang cảm ơn tớ phải không?” Lâm Tiếu vui mừng nói.

“Nhất định là cảm ơn mình.” Lâm Tiếu thầm nghĩ trong lòng.

“Quay về phòng học thôi, sắp đến giờ lên lớp rồi, tớ muốn trở về làm nốt hai bài toán còn lại.” Bạch Huyên nói.

Lâm Tiếu ném vỏ chiếc xúc xích giăm bông vào thùng rác, rửa tay dưới vòi nước. Chịu đựng nước lạnh thấu xương rửa một lúc lâu vẫn còn mùi xúc xích giăm bông như cũ.

“Không được, phải mượn xà phòng thơm.” Lâm Tiếu biết trong phòng của cô Dương có xà phòng thơm. Buổi chiều trước khi chuông vào học vang lên, Lâm Tiếu chạy đến văn phòng của cô Dương để mượn xà phòng thơm.

Cô Dương đưa xà phòng thơm cho Lâm Tiếu, thuận miệng hỏi: “Em mượn xà phòng thơm làm gì?”

Lâm Tiếu nói cho cô Dương về việc bẻ xúc xích giăm bông cho mèo ăn, cô Dương kinh ngạc nói: “Trường chúng ta có mèo sao? Cô từ trước tới giờ chưa từng thấy.”

Các giáo viên khác trong văn phòng cũng lắc đầu tỏ ý chưa từng thấy qua.

Cô Dương căn dặn Lâm Tiếu: “Đừng lại gần mèo hoang quá, cẩn thận kẻo bị mèo hoang cào trúng.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Nó không để cho em tới gần.”

Mặc dù hôm nay mèo hoa chủ động ngăn cản Lâm Tiếu, nhưng từ đầu đến cuối nó vẫn giữ khoảng cách với Lâm Tiếu. Ngay cả khi lúc ăn xúc xích giăm bông, Lâm Tiếu phải lùi xa hai bước nó mới bằng lòng ăn.

Lâm Tiếu cầm xà phòng thơm vào nhà vệ sinh rửa tay, đem xà phòng thơm sạch sẽ trả lại cho cô Dương.

Sau khi trở lại lớp học, Chu Tuệ Mẫn hỏi Lâm Tiếu: “Cậu thực sự đi tìm cô Dương mượn xà phòng thơm hả?”

“Đúng vậy.” Lâm Tiếu đưa tay cho Chu Tuệ Mẫn ngửi: “Xà phòng thơm của cô Dương là hương hoa hồng, rất dễ chịu.”

Chu Tuệ Mẫn bội phục nhìn Lâm Tiếu, như thể vừa rồi Lâm Tiếu không phải đến văn phòng của giáo viên mà là đi đầm rồng hang hổ: “Lá gan của cậu thật lớn, thế mà dám chạy đến văn phòng giáo viên mượn cô Dương xà phòng thơm.”

Lâm Tiếu kỳ quái hỏi: “Cậu không phải cũng thường xuyên đến văn phòng cô Dương sao?”

Chu Tuệ Mẫn là cán sự môn Toán của lớp, số lần đến văn phòng cô Dương còn nhiều hơn so với lớp trưởng như cô.

Chu Tuệ Mẫn nói: “Tớ đi giao và nhận bài tập về nhà.” Cô bé không biết giải thích với Lâm Tiếu như thế nào, những cái này là “việc công”, còn Lâm Tiếu đến tìm cô Dương mượn xà phòng thơm là “việc tư”.

Dù sao thì Chu Tuệ Mẫn cũng không dám hỏi mượn cô Dương xà phòng thơm, cô bé thà rằng để tay có mùi xúc xích giăm bông cả buổi chiều.

Sau khi trong lớp có một vài bạn học biết Lâm Tiếu mượn xà phòng thơm của cô Dương, đều dùng ánh mắt kính nể nhìn cô, dường như là cô đã làm một việc gì đó rất lợi hại.

Lâm Tiếu nghĩ thầm, cô Dương đáng sợ như vậy sao?

Được rồi, cô Dương trong lớp hơi nghiêm túc, nhưng cô Dương trong văn phòng rất là thân thiết.

Bình Luận (0)
Comment