Triệu Hiểu Long chạy tới hỏi Lâm Tiếu: “Cậu có ước tính được mình thi được bao nhiêu điểm không?”
Lâm Tiếu: “Không có.”
Cô vẫn luôn kiên định theo nhóm không đoán đề không đoán điểm: “Dù sao hai ngày nữa chúng ta sẽ biết thôi.”
Triệu Hiểu Long thất vọng trở về, cậu cảm thấy lần này mình thi cũng rất tốt, không biết là cậu hay Lâm Tiếu sẽ đứng đầu?
Gần đây Triệu Hiểu Long ở trường học rất cố gắng học tập, ở nhà cũng rất chăm chỉ. Cậu không thấy Lâm Tiếu ở nhà học như thế nào, nhưng ở trường Lâm Tiếu học thực sự rất nhàn nhã.
Mỗi ngày giữa trưa cô ấy ra ngoài ăn cơm phải tốn bốn mươi phút, còn mỗi ngày cho mèo ăn bên cạnh phòng đun nước nữa.
Có một vài bạn học trong lớp đã nhìn thấy mèo hoa bên cạnh phòng đun nước, nhưng mỗi lần nhìn thấy người đã bỏ chạy, không biết vì lý do gì mà nó nguyện ý tiếp cận Lâm Tiếu. Nhưng mà nghe nói Lâm Tiếu cho ăn lâu như vậy cũng không có quen với nó, thậm chí một cọng lông mèo cũng chưa có chạm vào được.
Lâm Tiếu còn mang theo một miếng xà phòng thơm để ở trong hộc bàn. Mỗi lần Triệu Hiểu Long đến gần chỗ ngồi của Lâm Tiếu, đều có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi xà phòng thơm.
Nghĩ đến Lâm Tiếu thoải mái nhàn nhã như vậy, Triệu Hiểu Long cảm thấy nhất định mình có thể giữ vững vị trí hạng nhất.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày sau kỳ thi cuối kỳ thì quay trở lại trường học lấy thành tích.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Lâm Tiếu cùng Chu Tuệ Mẫn đến thư viện của trường học một chuyến, mượn hai quyển tập một và tập hai của Hồng Lâu Mộng về nhà. Cô có thể mượn nó trong kỳ nghỉ đông, học kỳ tiếp theo khai giảng mang trả lại là được.
Giáo viên tiếng Anh so sánh Hồng Lâu Mộng với Romeo và Juliet như nhau, khiến Lâm Tiếu có hứng thú với Hồng Lâu Mộng.
Kỳ nghỉ đông này, giáo viên Ngữ Văn cũng đưa cho học sinh danh sách những cuốn sách cần đọc sau giờ học, trong danh sách cũng có Hồng Lâu Mộng. Lâm Tiếu vừa vặn có thể viết những đoạn trích và cảm tưởng về Hồng Lâu Mộng.
Có rất nhiều học sinh trong thư viện, tất cả đều đến mượn sách trong danh sách của giáo viên cho. Lâm Tiếu dựa theo hướng dẫn tra cứu trên giá sách, xuyên qua từng dãy giá sách cao lớn, tìm được vị trí của Hồng Lâu Mộng.
Giá sách chứa Hồng Lâu Mộng đã trống, chỉ còn thừa lại hai bộ cuối cùng.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn vội vàng mỗi người cầm hai cuốn trong tay, cầm thẻ thư viện đi tìm giáo viên thư viện.
“Hai chúng ta thật là may mắn.” Chu Tuệ Mẫn nói.
Lâm Tiếu gật đầu: “Vừa vặn mượn được hai bộ cuối cùng.”
Giáo viên thư viện viết tên sách, số hiệu cùng với thời gian mượn lên thẻ thư viện của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn, đồng thời lưu thông tin lại trong hồ sơ lưu trữ.
Lâm Tiếu bỏ hai cuốn Hồng Lâu Mộng vào cặp sách. Đến cổng trường, Lữ Tú Anh cầm cặp sách của Lâm Tiếu hỏi: “Tại sao vẫn còn sách thế?”
Lâm Tiếu: “Con mới mượn ở thư viện ạ.”
“Làm bài thi như thế nào?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu: “Con cảm thấy làm rất tốt.”
Lữ Tú Anh cười: “Vậy là tốt rồi.”
Lâm Tiếu ngồi trên yên sau xe đạp của mẹ nói: “Mẹ ơi, ngày mốt con sẽ đến trường giúp cô Dương tính điểm và ghi vào sổ tay học sinh.”
Cô Dương đã chọn mấy ban cán sự lớp hỗ trợ, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều sẽ đi.
Lữ Tú Anh: “Được, ngày mốt mẹ chở con đi.”
Lâm Tiếu vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm, buổi chiều mẹ dùng nồi áp suất nấu một nồi thịt bò. Mẹ cảm thấy Lâm Tiếu thi rất vất vả, sau khi thi xong nhất định phải ăn món ngon bồi bổ lại.
“Buổi tối muốn ăn cơm hay là mì sợi?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu không chút do dự nói: “Mì thịt bò ạ.” Mì trộn với thịt bò là ngon nhất.
Nhà ăn của trường Trung học số một cũng có mì thịt bò, lúc trước trong cõi lòng của Lâm Tiếu cũng đầy mong đợi xếp hàng mua, nhưng mà mì thịt bò được bưng lên chỉ có hai lát thịt bò mỏng phía trên, hoàn toàn khác với mì thịt bò của mẹ.
Bên trong mì thịt bò của mẹ đều là những miếng thịt bò lớn được hầm từ trước trong nồi áp suất đến khi mềm tan. Bát mì thịt bò của Lâm Tiếu một nửa là mì một nửa là thịt bò, thịt bò trộn với mì đều nhiều như nhau.
“Được rồi, vậy mẹ đi nhào bột mì.” Lữ Tú Anh đi vào phòng tắm rửa tay: “Con lấy Tiểu Bá Vương ra chơi đi, con tự kết nối với TV nhé.”
Lữ Tú Anh lấy bột mì ra, cán tốt mì, trong nhà bếp hỏi Lâm Tiếu: “Con có đói bụng không? Bây giờ có muốn ăn mì trước không?”
Lâm Tiếu ở trong phòng không có trả lời.
Lữ Tú Anh hỏi hai lần liên tiếp, đều không nghe thấy Lâm Tiếu trả lời, lập tức từ trong phòng bếp đi qua: “Nghiện chơi game đến mê mẩn thế.”
Lữ Tú Anh kinh ngạc phát hiện Lâm Tiếu không có đang chơi máy chơi game, Tiểu Bá Vương không có kết nối với TV, Lâm Tiếu đang ngồi trên ghế sô pha, cầm một quyển sách đọc đến mê say.