“Đây là sách gì vậy?” Lữ Tú Anh đưa tay nhẹ nhàng nhấc cuốn sách của Lâm Tiếu lên, nhìn thấy trên bìa có dòng chữ “Hồng Lâu Mộng”: “Giáo viên Ngữ Văn bảo các con đọc sao?”
Lâm Tiếu hoàn toàn không nghe thấy mẹ đang nói gì, tùy tiện dạ một tiếng. Cô đang đọc đến đoạn bà ngoại Lưu tiến vào Vinh Quốc phủ, gặp được Phùng tỷ, cầm hai mươi lượng bạc về nhà. Phùng tỷ nói rất nhiều lời, Lâm Tiếu đọc có cái hiểu cái không. Còn có “Của nhà Chu Thụy”, mỗi lần Lâm Tiếu đọc đều cảm thấy đằng sau thiếu mất chữ.
Cái gì “Của nhà Chu Thụy”, vợ của Chu Thụy hay con gái của Chu Thụy, dường như đều là phụ nữ, sao không viết hết?
Hồng Lâu Mộng không dễ đọc hiểu như những tiểu thuyết mà Lâm Tiếu đã đọc trước đây, trong sách dường như có một cái móc, câu lấy cô đọc tiếp. Phùng tỷ đến cùng là một người như thế nào? Lâm muội muội rời bỏ cha mình về sống với nhà của bà ngoại, liệu nàng ấy sẽ trải qua được không?
Trong sách có nhiều câu rất hay, Lâm Tiếu đọc đi đọc lại mấy lần. Cô chép những câu trích ra từ sách vào sổ ghi chép của mình. Hiện tại cô không muốn bỏ cuốn sách trên tay xuống, đợi đến lúc cô đọc lần thứ hai sẽ chép lại.
Mẹ thấy Lâm Tiếu không chơi game mà đang đọc sách, hơn nữa còn đang đọc Tứ đại danh tác, liền không quấy rầy cô nữa: “Vậy mẹ đi nấu mì.”
Lâm Tiếu cũng không ngẩng đầu lên vâng một tiếng.
Sau khi nấu xong mì thịt bò, Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu đến ăn, gọi mấy lần mới kêu được Lâm Tiếu vào bàn ăn: “Ăn cơm trước đi, cơm nước xong xuôi rồi đọc tiếp.”
Lâm Tiếu húp trước một thìa canh thịt bò, thật là tươi thơm, sau đó mới ăn thịt bò và mì. Mì sợi mẹ nấu trực tiếp trong canh thịt bò, thấm đẫm hương vị của canh thịt bò, ngon hơn bất kỳ tiệm cơm nhỏ nào xung quanh trường Trung học số một.
Lâm Tiếu nói: “Mẹ, nếu mà mẹ mở một quán ăn bên cạnh trường Trung học số một thì việc kinh doanh nhất định sẽ đặc biệt đặc biệt tốt, sẽ có rất nhiều người xếp hàng.”
Lữ Tú Anh mỉm cười, khi Lâm Tiếu còn học tiểu học muốn bà mở tiệm ở cạnh trường tiểu học, bây giờ học trung học lại muốn bà mở tiệm ở trường trung học.
“Còn thừa lại một nửa thịt bò kìa, nếu con thích ăn ngày mai nấu thêm mì thịt bò cho con.”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Mẹ, ngày mai lấy thịt bò còn dư hầm cùng với cà chua đi.”
Đây là cách làm anh trai nói cho mẹ, thịt bò nạm hầm cà chua, cà chua và thịt bò nạm đều ăn rất ngon. Lâm Tiếu vừa ăn mì thịt bò trong bát, vừa nghĩ đến món thịt bò nạm hầm cà chua ngày mai: “Ngày mai hấp cơm trắng nha.” Thịt bò nạm hầm cà chua trộn với cơm trắng.
Lữ Tú Anh đồng ý: “Được.”
Sau khi ăn xong, Lâm Tiếu lại cầm cuốn Hồng Lâu Mộng lên đọc mãi cho đến khi Lữ Tú Anh thúc giục cô đi ngủ. Lữ Tú Anh có chút ngạc nhiên, Lâm Tiếu lại vì Hồng Lâu Mộng mà đến cả Tiểu Bá Vương cũng không chơi: “Nhanh ngủ đi, sáng ngày mai lại đọc tiếp.”
Lâm Tiếu lưu luyến không rời, bỏ cuốn sách trên tay xuống: “Vâng ạ.”
Ngày hôm sau, Lâm Tiếu ở nhà cả ngày đọc sách, Lữ Tú Anh thúc giục cô cho mắt nghỉ ngơi mấy lần, để cô đi dạo với Tiểu Hoàng hai lần.
Ngày thứ ba, đến lúc Lâm Tiếu đến trường tính điểm, cô đeo cặp sách lên, cất Hồng Lâu Mộng vào trong cặp sách. Lữ Tú Anh nhìn thấy mà lắc đầu: “Con giúp cô Dương làm việc, làm gì rảnh mà đọc sách.”
Đúng là không có thời gian, nhưng Lâm Tiếu vẫn không muốn để sách ở nhà: “Con mang theo, nếu có thời gian đọc thì sao.”
Cho dù không có thời gian đọc, trong cặp sách sau lưng cô có chứa cuốn sách yêu thích, Lâm Tiếu cảm thấy rất hạnh phúc.
Lữ Tú Anh: “Vậy là hôm nay con có thể biết điểm thi cuối kỳ?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng ạ, sổ tay học sinh đều là do chúng con điền vào.”
Lâm Tiếu đi vào văn phòng cô Dương, Triệu Hiểu Long và Dư Chiêu Chiêu đã ở đó. Lâm Tiếu nhìn đồng hồ, cô đến sớm mười phút, Triệu Hiểu Long cùng Dư Chiêu Chiêu đến thật sớm.
Dư Chiêu Chiêu chia một nửa bài thi trong tay mình cho Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu tính điểm xấp này.”
Số điểm bị trừ của mỗi câu hỏi đều được viết ở phía trước, Lâm Tiếu xem bài thi một lần liền có thể tính ra điểm số, tính xong dùng bút đỏ viết vào góc trên bên phải, trong chớp mắt đã xong mấy tờ.
Ngay sau đó, Chu Tuệ Mẫn và Phương Kính Phàm cũng đến, Triệu Hiểu Long và Dư Chiêu Chiêu chia bài thi cho bọn họ.
“Lâm Tiếu, cậu tính nhanh thật, cho cậu thêm hai tờ.”
Bài thi trong tay Lâm Tiếu không những không có phát ra, ngược lại bị Dư Chiêu Chiêu nhét thêm mấy tờ.
“Các cậu có nhìn thấy bài thi của tớ không?” Triệu Hiểu Long vừa tính điểm vừa nói: “Nhìn thấy bài thi của tớ thì nói tớ một tiếng, nhìn thấy bài thi của Lâm Tiếu thì cũng nói tớ một tiếng.”