Lâm Tiếu mở mắt ra, chớp mắt đã thấy máy bay đã bay lên rất cao rồi, người và kiến trúc phía dưới đều bé dần lại.
Lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn từ trên độ cao cao như thế này xuống, bên dưới như một thành phố được xếp từ các khối gỗ chồng lên nhau.
Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ ngốc nghếch của em gái, cười khà khà chụp thêm hai tấm ảnh.
Nghe thấy tiếng bấm máy, bà ngoại liền nói: “Tiết kiệm đi lát còn dùng, còn chưa được nhìn thấy biển lớn nữa, đừng để trên máy bay đã chụp hết phim mất rồi.”
Lâm Dược Phi bảo bà ngoại yên tâm: “Cháu cầm theo mấy cuộn phim cơ, đủ dùng.”
“Tú Anh, sao con vẫn còn nắm tay vịn?” Bà ngoại là người đầu tiên phát hiện ra mẹ cô đã bất động kể từ khi máy bay trượt trên đường băng đến giờ.
“Con sợ phải không?” Bà ngoại hỏi.
Trước mặt hai đứa con Lữ Tú Anh không chịu thừa nhận là mình sợ, nhưng khi bà buông tay ra, lòng bàn tay của bà lại đỏ bừng.
Lâm Tiếu cầm lấy tay mẹ nhẹ nhàng xoa: “Mẹ đừng sợ.”
Lâm Dược Phi: “Mẹ, tỷ lệ sự cố của máy bay thấp hơn nhiều so với ô tô.”
“Phủi phủi cái mồm.” Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Đang ở trên máy bay đấy, đừng có nói linh tinh.”
Bà ngoại cười Lữ Tú Anh: “Con còn không bằng Tiếu Tiếu nữa, Tiếu Tiếu còn không sợ.”
Lữ Tú Anh bỏ tay ra khỏi tay vịn, tư thế vẫn còn có chút cứng ngắc, xoa xoa tai: “Tai của mọi người có vấn đề gì không? Tai mẹ ù ù.”
Lâm Dược Phi: “Mẹ, mẹ há miệng ra, há vài lần vào.”
“Tiếu Tiếu, túi em có doublemint, đưa mẹ một viên.”
Lâm Tiếu mở chiếc túi đeo trên người của mình ra, lấy một viên kẹo cao su đưa cho mẹ và tự ăn một viên, vị bạc hà mát quá!
Lữ Tú Anh nhai kẹo cao su một lúc, ngạc nhiên nói: “Hiệu quả thật ,hết ù tai rồi.”
Lữ Tú Anh cũng không ngờ rằng trong nhà mình là người duy nhất sợ máy bay, còn không bằng người già như bà ngoại Lâm Tiếu, cũng không bằng trẻ con như Lâm Tiếu. Cũng may Lâm Tiếu ngồi cạnh cửa sổ, Lữ Tú Anh còn không dám nhìn ra ngoài cửa.
Lâm Tiếu ngồi cạnh cửa sổ không rời mắt khỏi phong cảnh bên ngoài cửa, máy bay đã bay đến nơi cao hơn cả những đám mây trắng, đám mây trắng khổng lồ bay ở bên dưới.
Giống như là Tôn Ngộ Không lộn nhào trên không trung cách xa vạn dặm vậy, Tôn Ngộ Không cưỡi trên mây trắng, bây giờ Lâm Tiếu cũng đang cưỡi trên mây trắng.
Lâm Tiếu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cứ nhìn nhìn mãi rồi ngủ mất cho mãi đến khi mẹ gọi cô dậy: “Tiếu Tiếu, sắp hạ cánh rồi.”
Lâm Tiếu ngồi bật dậy, sao mình lại ngủ quên chứ.
“Mẹ, đã đến Hải Nam chưa ạ?” Lâm Tiếu mặt mày rầu rĩ, vì ngủ quên mà cô đã để lỡ mất bao nhiêu cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Tất cả là do tối qua cô ngủ không ngon, hôm nay trên máy bay lại ngủ quên mất.
Lâm Tiếu vừa ra khỏi máy bay, một luồng nhiệt ập vào mặt, không khí ẩm ướt, như thể trong nháy mắt bước vào một mùa khác.
“Thật là ấm áp.” Áo khoác trên người Lâm Tiếu lập tức không mặc nổi nữa.
Mẹ và bà cũng không mặc nổi quần áo trên người nữa phải đi vào nhà vệ sinh của sân bay thay ra, cởi áo dày bên ngoài ra mặc chiếc áo mỏng mà họ mang theo vào.
Bà ngoại Lâm Tiếu thốt lên: “Đây đúng là bốn mùa như mùa xuân, đang trong mùa đông lạnh giá mà nơi đây vẫn ấm áp thế này.”
Chỉ có anh trai mặc ít quần áo nhất, cởi áo khoác bên ngoài ra là bên trong chỉ còn một chiếc áo sơ mi, thời tiết này mặc là vừa đẹp. Từ sau khi biết lái xe, mùa đông anh trai không còn mặc quần giữ nhiệt nữa, bình thường anh chỉ mặc một chiếc quần tây, hôm nay chỉ mặc một chiếc quần bò.
Một đoàn người gọi xe đến khách sạn mà anh trai đã đặt trước, trên đường Lâm Tiếu thò đầu ra ngoài cửa xem. Phong cảnh thành phố nơi đây thật là khác lạ, rất nhiều cây ở hai bên đường Lâm Tiếu chưa thấy bao giờ.
Lá vẫn xanh trong mùa đông lạnh giá nhất, mọc trên cây mà không bị rụng.
“Cây cối nơi này nhìn thật vui vẻ.” Lâm Tiếu thốt lên.
Lâm Dược Phi cười khúc khích: “Cây mà cũng biết hạnh phúc.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Cây ở đây vui hơn cây ở nhà.”
Lâm Tiếu vừa nhìn thấy cây cối ở đây đã cảm thấy như vậy rồi, cây cối ở đây tán rất rộng, mướt mát, xum xuê, đúng cái dáng được ăn no uống đủ.
“Ôi, cây cối ở chỗ mình thật là thiệt thòi.” Lâm Tiếu nói.
“Mẹ, bây giờ chúng ta có đi biển không?”
“Về khách sạn cất hành lý trước.”
Taxi đưa thẳng đến khách sạn, Lý Vân Châu vừa nhìn khách sạn vừa thốt lên thán phục: “Sang trọng hơn so với khách sạn ở chỗ chúng ta nhiều.”
Lâm Dược Phi: “Dù sao đây cũng là nơi ngành du lịch phát triển mạnh, từ những năm tám mươi đã bắt đầu phát triển rồi.”
Lâm Tiếu nhìn tên của khách sạn, tò mò đáp: “Ở đây có thể nhìn thấy biển không?”
Lâm Dược Phi nhếch miệng: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Lâm Tiếu thấy anh trai cười như vậy là đã hiểu rồi, trong khách sạn chắc chắn có thể nhìn thấy biển.
Tòa nhà khách sạn rất cao, phải di chuyển bằng thang máy. Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu đi thang máy lên xuống thẳng, khi cửa thang máy đóng lại cô có chút lo lắng, cảm giác khi thang máy đi lên cũng giống như khi máy bay cất cánh, nhưng lạ là khi đi thang máy không thấy mẹ cô căng thẳng.