Thang máy mở ra, Lâm Tiếu xách theo túi hành lý nhỏ của mình ra ngoài.
Mặc dù cô đã đoán được cửa phòng khách sạn có thể nhìn thấy biển nhưng khi vào trong phòng khách sạn trong chốc lát cô vẫn bị sững sờ, lập tức hò hét chạy đến trước cửa sổ.
Biển lớn.
Đúng là ở đây từ trên cao có thể nhìn ra biển lớn.
Hóa ra biển đúng như trong sách miêu tả, rộng lớn vô biên, bát ngát mênh mông. Gần bờ thì màu xanh nhạt, càng ra xa màu xanh càng đậm, một màu lạnh lẽo và thần bí.
“Mẹ, chúng ta ra biển đi.” Lâm Tiếu sốt sắng nói.
“Đến giờ ăn cơm trưa rồi, đi ăn cơm trước đã.”
Trong khách sạn có một nhà hàng tây, Lâm Dược Phi vốn muốn dẫn người nhà đi ăn đồ tây, nhưng hiện tại rõ ràng Lâm Tiếu không có tâm trạng thưởng thức đồ tây.
“Đi thôi, ăn đơn giản thôi, sau đó chúng ta sẽ đi biển luôn.”
Bốn người mỗi người ăn một bát bún, sợi bún mềm mịn, nước dùng đậm đà hương vị.
Bà ngoại Lâm Tiếu nói: “Mùi vị khác với chỗ chúng ta.”
Theo khẩu vị của bà ngoại Lâm Tiếu, bún không ngon bằng mì, nhưng bà vẫn thưởng thức rất kỹ: “Không ngờ là vẫn có thể đến một nơi xa như thế này ngắm biển, ăn được đồ ăn ở một nơi xa như thế này.”
Ăn xong cơm đi biển, rất nhiều du khách trên bãi biển, đều là du khách từ khắp nơi đến.
Bà ngoại Lâm Tiếu thốt lên: “Điều kiện sống của mọi người bây giờ thật là tốt, nhiều người đến du lịch thế này, trước kia có nghe thấy từ du lịch ở đâu bao giờ đâu.”
Người dân bản địa nói với bà ngoại Lâm Tiếu: “Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm nhiều người nhất đâu ạ.” Mùa đông là mùa cao điểm ở đây, nhưng có mấy ngày Tết du khách sẽ giảm đi tương đối, dù sao bây giờ số người có thể chấp nhận việc đón Tết ở bên ngoài vẫn là số ít.
“Bây giờ mọi người đến là muốn đón Tết ở đây rồi.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của bà ngoại Lâm Tiếu, đối phương nói: “Cụ lớn tuổi như thế này rồi mà vẫn có thể chấp nhận việc đi du lịch đón Tết, tư tưởng thật là tiến bộ.”
Bà ngoại cười: “Cái này có gì mà khó chấp nhận? Khi tôi còn trẻ đến sủi cảo còn không có tiền mà gói ấy chứ, cái đó mới là khó chấp nhận được.”
Tết đi du lịch, ăn ngon, ở chỗ đẹp, nơi này còn ấm ám thế này nữa, không khí ẩm ướt, trời thì nắng ấm, dễ chịu như mùa xuân, dễ chịu hơn nhiều so với ở nhà đón Tết.
Lâm Tiếu đi giày bước trên cát, vừa bước được hai bước thì cát đã chui vào trong dày rồi.
“Đáng lẽ phải để con đi dép lê đến biển mới đúng.” Lữ Tú Anh nói: “Con cởi luôn giày ra đi, đi chất đất giẫm lên cát đi.”
Anh trai đeo máy ảnh trên cổ, chụp ảnh cho cả nhà.
Lâm Tiếu không biết bơi, bây giờ mà bơi thì cũng lo là nước hơi lạnh, cả nhà không ai xuống biển bơi, ở trên bãi biển cũng đủ thú vị rồi.
Mẹ và bà ngoại nằm trên ghế ở ngoài biển, Lâm Tiếu đào những con cua nhỏ trên cát.
Trên bờ biển có rất nhiều cua nhỏ, chỉ bằng móng tay.
Trên bãi biển có bán xô nhựa và xẻng, anh trai mua cho Lâm Tiếu một bộ. Lâm Tiếu có chút xấu hổ: “Em có phải là trẻ con nữa đâu."
Cô đã qua cái tuổi chơi cát từ lâu rồi.
“Để em đào cua.” Lâm Dược Phi nói.
Có xô nhựa và xẻng, việc đào cua tiện hơn rất nhiều, Lâm Tiếu nhặt được rất nhiều chú cua nhỏ cho vào xô, một lát sau lại thả hết chúng đi.
Dù sao cũng mua xẻng rồi, Lâm Tiếu đào cát xây nhà trên bãi biển.
“Em đang đắp cái gì đây?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu: “Thành phố.” Cô đắp rất nhiều nhà tạo thành một thành phố, giống như cô từ trên máy nhìn xuống, bên ngoài thành phố còn đào một con sông bảo vệ thành phố.
Lâm Tiếu lấy xô nhựa múc đầy nước biển đến đổ vào trong con sông bảo vệ thành phố, sau đó nước biển ngấm hết vào cát, sông bảo vệ thành phố của cô khô cạn.
Lâm Tiếu cô sao lại làm chuyện ngu ngốc vậy chứ. Lại đi đổ nước lên cát.
Ngoài cua nhỏ, trên bãi biển còn có thể nhặt được vỏ sò nhỏ, ốc xà cừ nhỏ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao biển, nhưng sao biển không con nào còn nguyên vẹn cả.
Lâm Tiếu nhặt nó cho vào trong chiếc xô nhựa nhỏ của mình, Lữ Tú Anh không cho phép cô mang nó về khách sạn: "Chơi ở bãi biển là được rồi, lát nữa vứt lại trên bờ biển thôi, mẹ không cho con mang về nhà đâu, sau này nó sẽ bị thối đấy.”
Thấy mẹ nói vậy, Lâm Tiếu cảm thấy vỏ ốc và ốc xà cừ mà mình nhặt được cũng không đẹp lắm. Thật ra những thứ Lâm Tiếu nhặt được rất bình thường, trên bờ biển có bán vòng tay vỏ sò và vòng tay sao biển, cái nào cũng to và đẹp.
“Mẹ, mua cho con được không?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh đi hỏi người bán vòng tay rong: “Cái vòng tay này các chị đã xử lý qua rồi chứ? Sẽ không bị thối chứ?”
Đối phương bảo đảm: “Chắc chắn là không.”
“Vậy thì mua hai chiếc đi.” Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu tự chọn, Lâm Tiếu chọn cho bản thân, mẹ và bà ngoại mỗi người một chiếc, đeo vào cổ tay.
Lâm Tiếu đeo cho bà ngoại chiếc vòng tay sao biển màu đỏ, bà ngoại cười không khép được miệng, bà dơ tay lên ngắm: “Thật là đẹp.”
Mặt trời dần buông xuống trên đường chân trời, Lâm Tiếu đang ngắm nhìn mặt trời lặn trên bờ biển lần đầu thì bị mẹ gọi về khách sạn.
Buổi trưa mặt trời chiếu lên cơ thể thật ấm áp, mặt trời vừa xuống núi, gió biển lập tức trở nên se lạnh. Lữ Tú Anh liếc nhìn đôi chân trần và ống quần ướt sũng của Lâm Tiếu, giục cô về nhà: "Ra ngoài chơi không được để bị ốm."
Lâm Tiếu nghe lời mẹ, lập tức lau khô chân đi giày vào, đi ra ngoài chơi nhất định không được để bị ốm. Đi học bị ốm thì không nói làm gì, nghỉ lễ mà ốm thì thiệt thòi lắm, nghỉ lễ ra ngoài du lịch mà bị ốm thì không thể tiếp tục chơi, vậy thì đã thiệt lại càng thiệt hơn.
Lâm Tiếu quyết định sau khi quay về khách sạn lập tức uống một cốc nước nóng, kiên quyết tiêu diệt các mầm bệnh.
“Tiếu Tiếu, sáng sớm muốn ra biển xem mặt trời mọc không?” Lữ Tú Anh hỏi.
“Mấy giờ mặt trời mọc hả mẹ?” Lâm Tiếu nhìn mẹ.
Lữ Tú Anh: "Nếu con muốn ngắm mặt trời mọc lúc bảy giờ thì con phải dậy trước khi trời sáng lúc sáu giờ."
Cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu lắc như trống bỏi: “Hôm nay con đã được xem mặt trời lặn rồi.”
Mặt trời mọc chẳng phải là ngược lại với mặt trời lặn sao? Có thể tự tưởng tượng trong đầu, lấy cảnh tượng mặt trời lặn tua ngược lại là được.