Lữ Tú Anh nghe xong thì bó tay, bà không biết phải mua nó ở đâu.
Nếu không phải là vì khách sạn đắt quá thì tại sao phải đổi khách sạn? Lâm Tiếu nhìn anh trai với vẻ nghi ngờ, cô rất thích khách sạn đang ở: “Khách sạn mới có tốt hơn không?”
Lâm Dược Phi nói: “Khách sạn mới có thể không sang trọng bằng khách sạn này, nhưng chắc chắn em sẽ thích biển ở gần khách sạn bên đó hơn.”
Lâm Tiếu: “Biển mà chúng ta đi qua em cũng thích.”
Lâm Dược Phi tự tin nói: “Đợi đến khi thấy thì em sẽ biết.”
Buổi tối, Lâm Tiếu nằm trên giường: “Mẹ, con thấy giường đang rung.”
Lữ Tú Anh: “Vì ban ngày con ngồi thuyền đó.”
Ban ngày ngồi thuyền khó tránh khỏi rung lắc, Lâm Tiếu ngồi trên thuyền không thấy say, rất may là gia đình họ không ai bị say thuyền. Trước khi lên thuyền bà ngoại Lâm Tiếu e là mình sẽ say, sau khi lên thuyền lại không sao cả, không khó chịu chút nào.
Lâm Tiếu nằm trên giường cười khanh khách: “Mẹ, con nhắm mắt lại cảm thấy như mình vẫn đang trên thuyền.” Giường của cô rung lắc như trên thuyền.
“Có say không?” Lữ Tú Anh lo lắng nhìn Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không say ạ, cảm giác giống lúc ngồi ở trên thuyền.” Là cơ thể cô nhớ cảm giác ngồi thuyền lúc ban ngày, đến tối cảm giác này lại nổi lên.
Sau khi quen với cảm giác trên thuyền, đang ở nơi không rung lắc lại cảm thấy rung lắc.
Lâm Tiếu nói với mẹ: “Đối với người sống ở đất liền như chúng ta thì trên thuyền rung lắc, nhưng đối với những người trên thuyền thì đất liền mới là nơi rung lắc.”
“Vốn dĩ con là người ở đất liền, hôm nay ngồi cả ngày trên thuyền lại biến thành người sống trên thuyền rồi, cho nên mới thấy đất liền rung lắc.”
Lữ Tú Anh nghe không hiểu Lâm Tiếu đang nói gì: “Nghĩa là sao?”
Lâm Tiếu: “Đất liền không rung chính là thuyền đang rung. Nói cách khác, nếu cho rằng thuyền không rung thì chính là đất liền đang rung, con nằm trên giường cũng đang rung.”
Lữ Tú Anh vẫn không hiểu: “Đất liền sao lại rung? Đất liền đứng yên bất động mà, đất liền mà động thì đó là động đất rồi.”
Lâm Tiếu: “Đất liền không phải là đang rung thật mà là giả dụ vậy thôi, giả dụ tàu không rung, vậy thì đất liền đang rung rồi.”
Lữ Tú Anh không hiểu ý của Lâm Tiếu là gì, nhưng bà cũng quen với việc thỉnh thoảng Lâm Tiếu sẽ nói những câu kỳ lạ nên chỉ ừ một tiếng.
Lâm Tiếu thấy mẹ phản ứng như vậy liền biết là mẹ chưa hiểu, nhưng Lâm Tiếu cũng không biết giải thích như thế nào cho rõ, cô nằm trên giường thở dài.
Nếu có Chu Tuệ Mẫn ở đây có phải tốt không, Lâm Tiếu nghĩ chắc chắn Chu Tuệ Mẫn sẽ hiểu mình nói gì, những suy nghĩ kỳ quái trong đầu cô Chu Tuệ Mẫn đều có thể hiểu.
Lâm Tiếu vẫn không biết những gì bản thân đang nghĩ trong đầu thực ra đó là tính tương đối của chuyển động, từ lâu đã có người đúc kết ra, thậm chí đã được viết trong sách Vật lý.
Lớp 7 vẫn chưa học môn Vật lý, ngay cả khi lớp năm năm học vượt tiến độ thì cũng phải từ học kỳ sau mới bắt đầu học môn Vật lý, học kỳ đầu tiên của lớp 7 được coi là giai đoạn thích nghi của học sinh vừa từ tiểu học lên cấp hai.
Lâm Tiếu tự học trước kiến thức Toán của cấp hai, nhưng chưa học trước kiến thức Vật lý của cấp hai, anh trai vẫn chưa mua sách Vật lý cho cô.
Vì hôm nay khi Lâm Tiếu nằm trên giường cảm thấy rung lắc nên mới có một số suy nghĩ về tính tương đối của chuyển động, nhưng cô không biết diễn tả một cách chính xác bằng lời, cũng không biết đã có kiến thức tổng kết trong sách Vật lý, bây giờ cô vẫn chưa biết mình đang phải chịu thiệt từ việc ít đọc sách.
Đang trong cảm giác lảo đảo, Lâm Tiếu cảm giác như mình đang nằm trong nôi, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến cô đã ngủ thiếp đi trước khi mẹ lên giường.
Sáng hôm sau, Lâm Tiếu ăn bữa điểm tâm cuối cùng ở khách sạn mà mình thích rồi xách hành lý lên xe đổi khách sạn.
Đến bãi biển mới, cuối cùng Lâm Tiếu cũng đã hiểu tại sao anh trai lại nói cô sẽ thích biển ở đây hơn.
“Ở đây thật là đẹp.”
Bãi cát ở đây không phải màu vàng mà là màu trắng.
Dưới ánh nắng mặt trời, nước biển có màu xanh da trời nhạt trong suốt, thậm chí có chút màu xanh lá, trong vắt nhìn thấy tận đáy.
Lữ Tú Anh cảm thán: “Nhìn có vẻ rất sạch sẽ.”