Lâm Tiếu bước vào chế độ điên cuồng làm bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông.
Đi du lịch nhiều ngày như vậy, Lâm Tiếu hoàn toàn không mang theo bài tập về nhà, hiện tại chỉ còn hơn một tuần nữa là đến khai giảng. Tiểu Bá Vương đặt cạnh TV đã bám bụi, hai quyển sách cô mới mua từ nhà sách Tân Hoa cũng hoàn toàn không có thời gian đọc.
Đi du lịch nhiều ngày như vậy đều không ngủ trưa, Lâm Tiếu đã không còn có thói quen ngủ trưa nữa.
Không ngủ trưa nên thời gian một ngày trở nên rất dài, buổi sáng Lâm Tiếu làm bài tập về nhà của một môn, buổi chiều làm bài tập về nhà của môn khác, ăn xong cơm tối còn có thể làm thêm một môn nữa. Cô làm bài tập thường không thích thay đổi môn học, làm liên tục thuận tiện hơn, sau đó càng làm càng nhanh.
Lữ Tú Anh thấy vậy thì đau lòng nói: "Sau này nghỉ lễ có đi đâu du lịch, cũng không thể để cho anh của con sắp xếp đi nhiều ngày như lần này được." Chuyến đi Hải Nam chơi mười ngày này, tương đương với việc Lâm Tiếu phải làm xong tất cả bài tập trong một nửa thời gian nghỉ đông, bài tập ở cấp hai nhiều hơn rất nhiều so với tiểu học, từ sáng đến tối Lâm Tiếu không có thời gian chơi đùa. Thời gian cho mắt nghỉ ngơi, vận động cơ thể cũng còn cần Lữ Tú Anh nhắc nhở Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu nghe thấy lời của mẹ, lập tức kháng nghị nói: "Không cần đâu! Con muốn sau này cũng được đi chơi lâu như này nữa cơ!"
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Con tự cân bằng một chút, đừng để bản thân kiệt sức, làm không hết cũng không sao. Khi khai giảng mẹ viết giấy phép xin nghỉ cho con, xin phép giáo viên cho con nghỉ."
Lâm Dược Phi nghe thấy Lữ Tú Anh nói vậy thì chậc chậc cảm thán: "Mẹ, mẹ nuông chiều Tiếu Tiếu quá rồi đấy, phải làm xong hết bài tập về nhà chứ. Lúc con đi học, sao mẹ không viết giấy xin nghỉ phép cho con thế?"
Lữ Tú Anh chống nạnh: "Còn muốn mẹ viết giấy xin nghỉ phép nghỉ cho con sao? Có bao giờ con làm bài tập về nhà không? À không, có lần nào con biết bài tập về nhà là cái gì đâu?"
Lữ Tú Anh cảm thấy Lâm Tiếu làm bài tập quá cực khổ nên đã nấu rất nhiều món ăn khác nhau cho Lâm Tiếu. Mỗi buổi tối lại thêm một bữa ăn khuya, buổi tối sau khi Lâm Tiếu làm xong bài tập về nhà, Lữ Tú Anh sẽ bưng sữa bò nóng tới, kèm theo dừa bào sợi và bánh dừa vừa mang về từ Hải Nam.
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu ăn bữa khuya, bản thân cũng thấy thèm, mỗi buổi tối anh đều ăn cùng với Lâm Tiếu, sau mấy ngày đã cảm giác bụng của mình phình to hơn một vòng, vội vàng khống chế miệng ăn bữa khuya lại.
Lâm Tiếu thì lại không béo, có khả năng bởi vì ngày nào cô cũng dắt Tiểu Hoàng đi dạo và nhảy dây, mức vận động rất nhiều, cũng có thể là do cô đang trong thời kỳ phát triển nhanh nhất.
Ăn thức ăn bổ dưỡng như vậy không thể giải quyết được vấn đề chuột rút ở chân của Lâm Tiếu khi đi ngủ buổi tối, bây giờ cô đã bắt đầu uống viên canxi.
Bà ngoại của Lâm Tiếu cũng uống theo, nhờ vậy Lữ Tú Anh mới biết bà ngoại Lâm Tiếu đi ngủ cũng thường xuyên bị chuột rút vào buổi tối: "Mẹ, tại sao mẹ không nói sớm?"
Bà ngoại Lâm Tiếu nói: "Người già không phải đều bị chuột rút sao." Người già trong thôn đều như vậy, bà ngoại Lâm Tiếu hài trước cho rằng đó là chuyện bình thường, cơ bản không biết là do thiếu canxi. Liên tục uống viên canxi một khoảng thời gian ngắn, số lần bà ngoại Lâm Tiếu bị chuột cũng ít đi nhiều.
Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều nhìn chằm chằm bà ngoại Lâm Tiếu uống viên canxi, ngày nào Lâm Tiếu cũng nhìn chằm chằm mẹ uống viên canxi. Anh trai nói cho cô biết, cái tuổi này của mẹ đã bắt đầu thiếu canxi, mặc dù cơ thể chưa có triệu chứng gì, nhưng bổ sung canxi thì phải bổ sung ngay từ tuổi này, về già mới không bị loãng xương và các vấn đề tương tự.
Lữ Tú Anh đi hỏi dì Đỗ, ngạc nhiên phát hiện Lâm Dược Phi lại nói đúng. Vẻ mặt dì Đỗ ghen tị: "Bây giờ Tiểu Phi nhà bà tốt thật, quan tâm bà nhiều hơn, chu đáo biết bao."
Con gái lúc nào chu đáo, con trai chu đáo giống thế này lại rất hiếm thấy.
Một nhà ba người cùng nhau uống viên canxi, Lâm Dược Phi nhắc nhở: "Không được bổ sung canxi quá liều, dựa theo sách hướng dẫn viết, không thể uống nhiều, uống một đợt ngừng một đợt rồi uống tiếp."
Ba ngày trước khi khai giảng, Lâm Tiếu đã làm xong bài tập về nhà từ lâu, tận dụng ba ngày cuối kỳ nghỉ đông học máy chơi game Tiểu Bá Vương.
Lúc này Lữ Tú Anh mới tin trước đó Lâm Tiếu cố gắng làm bài tập về nhà thật sự không phải vì làm không hết, mà là muốn làm xong sớm.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, khai giảng học kỳ mới, Lâm Tiếu có kinh nghiệm nên mang theo khăn lau, đồng thời không mặc quần áo Tết mới, cô không nỡ làm bẩn quần áo mới của mình khi tổng vệ sinh.
Lâm Tiếu đi vào lớp học, không chỉ một bạn học hỏi cô: "Lâm Tiếu, sao cậu lại bị rám nắng thế?"
"Nghỉ đông tớ đi biển chơi." Lâm Tiếu trả lời.
Trong lớp có không ít các bạn học đã từng đi biển, nhưng tất cả mọi người đều đi vào mùa hè, ngoại trừ Lâm Tiếu ra thì chưa có một ai từng đi biển vào mùa đông.
"Mùa đông biển rất lạnh, tớ từng đi mùa thu một lần, gió biển rất lạnh." Có bạn học nói.
Lâm Tiếu: "Tớ đi Hải Nam, mùa đông không lạnh."